"Không có! Cảnh sát Phú, tôi vẫn rất ổn!"
Bạch Khởi Song bất lực chống trả, nhưng hai bàn tay cô bị Phú Thịnh Văn nắm lại thật chặt, còn cẩn thận kéo lên trên đỉnh đầu.
Trong xe khá chặt chội, hai thân ảnh kề sát gần nhau, gần như sắp chạm vào chóp mũi đối phương.
Nhiệt độ cơ thể của Bạch Khởi Song đã nóng đến mức bỏng rát.
Cô ghì chặt hai bắp đùi vào thành xe, ánh mắt van lơn nhìn anh chàng cảnh sát nhiệt tình trước mặt.
"Tôi nói thật, tôi không sao cả.
Tôi chỉ… tôi cắn móng tay theo thói quen mà thôi!"
"Cô cắn móng tay tới nỗi chảy cả máu à?"
Phú Thịnh Văn chưa tin, trực tiếp gạt ngang.
Xem chừng, anh muốn trói Bạch Khởi Song lại cho tới khi về nhà mới được.
Hai người giằng co lẫn nhau, đến mức không hề phát hiện ra ngoài xe có người đang tiến đến gần.
Thân ảnh cao lớn, một tay xỏ túi quần, tay còn lại lắc lư thẻ VIP, ngoại hình anh tuấn kiệt và đẹp đẽ tới mức hoàn hảo.
Trong đôi mắt màu xanh lơ tràn đầy phẫn nộ là một linh hồn đang âm thầm rỉ máu.
Cộc… cộc…
"Ai vậy?"
Bạch Khởi Song và Phú Thịnh Văn đồng loạt lên tiếng, cùng ngoái cổ nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Sắc mặt Bạch Khởi Song lập tức sa sầm hẳn xuống, tái mét đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn khủng hoảng.
Hàn Khang Dụ, anh đang dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào cô, gương mặt không chút cảm xúc, tỉnh queo như chẳng thấy gì.
Phú Thịnh Văn buông Bạch Khởi Song ra, lật đật mở cửa xe bước xuống.
Anh vẫn thấp hơn Hàn Khang Dụ nửa cái đầu nên đành phải ngẩng cao mở lời trước: "Cho hỏi anh là ai? Tôi là Phú Thịnh Văn, cảnh sát kinh tế địa phương!"
Hàn Khang Dụ không thèm trả lời Phú Thịnh Văn, dùng tay kéo mạnh khóa cửa, vẫn nhìn Bạch Khởi Song chằm chằm.
Bạch Khởi Song ngầm hiểu, mỗi khi Hàn Khang Dụ nổi giận, anh đều lầm lì ít nói, hai bên vành tai sẽ đỏ ửng cả lên.
"Tự xuống hay để tôi vác về?"
Hàn Khang Dụ hừ lạnh, giọng nói cũng trở nên trầm đục cả đi.
Hai cánh môi mỏng chỉ mấp máy, gầm gừ trong cuống họng.
Sống lưng Bạch Khởi Song lạnh toát.
Cô nuốt nước bọt, run run xuống xe, ngoan ngoãn như một bé mèo con làm nũng.
Hành động vâng lời này của Bạch Khởi Song khiến Hàn Khang Dụ hết mực hài lòng.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, làm cho vài cọng tóc rối bù, như cười như không nói: "Ngoan lắm, vợ - yêu!"
Khi thốt ra hai từ cuối cùng, Hàn Khang Dụ liếc sang Phú Thịnh Văn, đôi mắt xanh lơ nheo lại thật sâu.
Phú Thịnh Văn có cảm giác, toàn bộ linh hồn và sức lực của mình sắp sửa bị người đàn ông kinh tâm diễm lệ kia rút cạn chỉ bằng một ánh nhìn.
Dực Sinh tiến đến trước mặt Phú Thịnh Văn, rành rọt nói từng câu, từng chữ: "Cảm ơn cảnh sát Phú đã đưa thiếu phu nhân về nhà.
Anh vất vả rồi!"
Phú Thịnh Văn cũng biết điều, lập tức cười xòa nói: "Không sao, đây là trách nhiệm… của… của tôi!"
Anh vừa nói, vừa lén lút đảo mắt nhìn sang Hàn Khang Dụ, phát hiện điểm quan sát của đối phương vẫn luôn dính chặt trên người mình.
Phú Thịnh Văn khiếp đảm, vội vàng nhảy lên xe, đánh lái rời đi ngay tức khắc.
Lúc này, Hàn Khang Dụ mới nhìn xuống Bạch Khởi Song, dùng khí thế áp bức kinh diễm mà phủ trùm lên toàn bộ cơ thể của vợ.
Anh im lặng không nói gì làm Bạch Khởi Song càng thêm bối rối.
Cô nhìn sang Dực Sinh cầu cứu nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt van lơn, bất lực của Dực Sinh.
"Được rồi! Tôi với anh ấy không có chuyện gì cả!" Bạch Khởi Song thở dài lên tiếng.
Hàn Khang Dụ đột ngột phì cười, dùng tay nâng nhẹ chiếc cằm tinh xảo của Bạch Khởi Song lên, ép cô phải nhìn thẳng vào trong mắt mình.
"Không có chuyện gì? Vậy thì ai nắm tay ai, ai ghé sát mũi vào mặt đối phương, đùi ai ghì lên đùi kẻ kia? Vì sao mặt cô lại đỏ lên khi va chạm với hắn?"
Hàng loạt câu hỏi vô lý liên tiếp được thốt ra từ chính miệng Hàn Khang Dụ.
Tuy nhìn sắc mặt anh vẫn rất hiển nhiên, nhưng thực chất tâm trạng đã cực kỳ không tốt.
Anh muốn hét thật to, rồi vung tay đấm cho gã đàn ông dám tằng tịu với vợ anh kia vài cú bõ ghét, nhưng cuối cùng lại phải cố gắng kìm nén cơn giận dữ.
Bạch Khởi Song đờ người trong giây lát, miệng tròn xoe đầy kinh ngạc.
Anh nổi cáu à, nổi cáu cái gì?