Hàn Khang Dụ ở một mình trong phòng, trước mặt anh là hàng loạt mảnh vụn bị xé toạc từ đơn đăng ký kết hôn.
Nhìn đống giấy tờ rách nát nằm ngổn ngang trên đất, thâm tâm Hàn Khang Dụ khẽ động.
Hai năm kết hôn, Hàn Khang Dụ chưa bao giờ động tới cơ thể của vợ.
Anh cấm dục, muốn giữ cho cô một tinh thần thoải mái nhất có thể, đến khi nào Bạch Khởi Song chấp nhận anh, Hàn Khang Dụ mới tính tới bước tiếp theo.
Nhưng cuộc hôn nhân này của hai người ngày càng rơi vào hố sâu tăm tối.
Anh đá phăng đống mảnh vụn trên đất, đôi mắt lạnh lẽo phút chốc rơi vào trầm tư.
Khốn khiếp thật!
Chết tiệt thật!
Khắp người anh bốc hỏa, sắp sửa phát điên thật rồi.
Bạch Khởi Song trốn vào trong nhà tắm, khóc một trận thật đã.
Ở căn biệt thự tăm tối này, trái tim và linh hồn của cô đã đóng băng từ lúc nào.
Bạch Khởi Song vặn vòi nước thật lớn, ngửa cổ hét thật to.
Bị lừa kết hôn với anh trai của người yêu, còn gì đau đớn và nhục nhã hơn thế nữa!.
truyện tiên hiệp hay
Reng...!Reng...!
Chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, đánh thức Bạch Khởi Song khỏi loạt cảm xúc hỗn loạn.
Cô lấy khăn lau sạch mặt, cố gắng trấn an tâm trạng phải thật bình tĩnh.
Chờ sau khi bản thân đã tạm thời yên ổn trở lại, Bạch Khởi Song với tay lấy điện thoại, màn hình hiển thị tên của biên tập viên Cát Tư.
"Ôi trời! Em đã làm gì mà giờ mới bắt máy thế?"
Đầu dây vừa kết nối, Cát Tư lập tức nói một lèo.
Bạch Khởi Song sụt sịt một hồi, sau đó bèn nói: "Em đang tắm mà.
Có chuyện gì sao, chị Cát Tư?"
Bạch Khởi Song lập tức cười lớn, đưa tay vỗ đét vào đùi, trả lời gấp: "Xin chúc mừng em! Bản thảo truyện tranh của em đã được ban kiểm duyệt thông qua! Nào, trong vòng hai tiếng nữa mau cắp đít đến đây nhận việc ngay!"
Công việc chính của Bạch Khởi Song là một tác giả truyện tranh.
Trong giới truyện tranh này, cô được coi là một "đại thần", bất cứ bản thảo nào Bạch Khởi Song đưa ra đều thuận lợi thông qua.
Nhận tin vui từ Cát Tư, Bạch Khởi Song cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Giống như những sợi tơ mỏng dịu dàng gãi ngứa vào từng tế bào của cô.
Bạch Khởi Song đẩy cửa nhà tắm bước ra, đang mải mê dùng khăn lau khô tóc.
"Đi đâu?"
Bất thình lình, Hàn Khang Dụ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
Cánh tay vững chãi của anh chặn ngang lối ra, đầu hơi cúi thấp, thân hình cao lớn bao trọn cơ thể nhỏ bé của Bạch Khởi Song vào bên trong.
Bạch Khởi Song tỉnh bơ, lạnh nhạt đáp: "Tôi đến công ty có chút việc, không cần đợi cơm."
Hàn Khang Dụ thu tay về, nhưng những ngón tay càn rỡ lại bắt đầu đụng chạm lên khuôn mặt xinh đẹp cá tính của Bạch Khởi Song.
Cô nghiêng đầu tránh né, nhưng vẫn bị Hàn Khang Dụ dùng lực giữ thật chặt.
"Có léng phéng với gã đàn ông nào không?"
Câu hỏi vô lý này khiến Bạch Khởi Song càng thêm ghét bỏ.
Cô hất mạnh tay Hàn Khang Dụ ra khỏi người mình, lùi ra sau một bước: "Không có! Thật điên rồ!"
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp khuất sau góc cửa, Hàn Khang Dụ âm thầm nở nụ cười nhạt.
Nếu để anh biết vợ yêu của mình dám gần gũi với bất cứ người đàn ông nào khác, nhất định Hàn Khang Dụ sẽ để cô chịu hình phạt xứng đáng!1
Bạch Khởi Song khoác áo lông vũ màu trắng bông mịn, tay ôm máy tính, vội vàng chạy về phía hầm đỗ xe.
Bất chợt, từ phía ngoài cổng, một chiếc Mercedes sáng bóng nhanh chóng tiến vào.
Khắp người Bạch Khởi Song lập tức lạnh tanh.
Cô vừa nhìn liền biết, chủ nhân của chiếc xe này là ai!
Bạch Khởi Song vội vàng đứng lùi ra góc khuất, muốn né tránh cuộc đụng chạm bất đắc dĩ này.
Nhưng đối phương nhằm thẳng hướng cô mà tới, thành ra chạy trời khó tránh.
Cửa xe được mở, một cặp chân trắng nõn, thon dài nhanh chóng bước xuống.
Khuôn mặt đối phương khả ái, dáng hình gợi cảm, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai quý giá đầy kiêu hãnh.
Cô gái tháo kính râm, đôi môi đỏ mọng chu lên hết sức đáng yêu: "Anh Trạc Sâm, khuôn viên đẹp quá!"
"Đúng vậy, cục cưng! Em thích là tốt."
Giọng nói quen thuộc này đã được Bạch Khởi Song nghe quen tai trong suốt nhiều năm.
Chờ tới khi người còn lại bước xuống, hai chân cô đã trở nên cứng đờ.
Hàn Trạc Sâm lịch lãm đứng song song bên cạnh bạn gái, bàn tay vững chãi từng ôm siết Bạch Khởi Song nhiều năm trước giờ lại đang ung dung đặt trên eo