Uỵch!
Cả người Bạch Khởi Song bị ném thật mạnh lên trên giường.
Căn phòng lớn xa hoa với màu sắc chủ đạo là màu trắng tinh khôi nhưng vẫn toát lên sự sang trọng quý phái.
Bị anh ném mạnh, đầu óc Bạch Khởi Song có chút choáng váng.
Cô đưa tay ôm đầu, nhăn mặt nhìn về phía người đàn ông hung hãn ngay trước mặt.
Một luồng dự cảm kỳ quặc liên tiếp ăn sâu vào trong máu, thịt của cô, làm cô phải rùng mình kinh hãi.
"Anh… anh!"
Bạch Khởi Song run run nhìn anh, theo phản xạ liền chỉnh lại váy áo sao cho kín đáo nhất.
Cô lắp bắp nói không lên lời, chỉ biết kinh hãi trông về phía người đàn ông điển trai đang cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo kia.
Men say trong người Hàn Khang Dụ ngày càng thấm nhuần vào máu.
Bản năng nguyên thủy bao năm kìm chế đến giờ phút này không thể điều khiển được nữa.
Tựa như núi lửa phun trào, thạch nhũ hàng tỷ năm gom lại cũng cần tới mức bùng nổ, ngay lúc này đây, Hàn Khang Dụ khao khát người con gái kia tới mức điên cuồng.
Những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo, khiến vòm ngực trần vạm vỡ lồ lộ ra ngay phía trước.
Cơ múi cuồn cuộn phô bày đến hút tầm mắt, khiến da mặt Bạch Khởi Song liên tục đỏ rần rần.
Cô cảm nhận rõ hơi thở của mình đang ngày càng khó khăn.
Bức tranh đẹp đẽ kia vừa gần vừa xa, quả thực quá mộng mị.
Bạch Khởi Song âm thầm nuốt nước bọt, phát hiện thực ra bao nhiêu năm qua, cô ở bên cạnh Hàn Khang Dụ cũng không đến nỗi ghét bỏ anh quá đáng.
Chỉ là, sự lừa dối mà Hàn Khang Dụ cùng Hàn Trạc Sâm cấu kết với nhau hòng biến cô thành trò đùa, rất khó để khiến Bạch Khởi Song có thể chấp nhận.
"Cô… à, em đang nhìn tôi bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống đấy." Hàn Khang Dụ mỉm cười nói, tiện tay cởi phéc mơ tuya.
Mỗi động tác của anh đều rất nhanh và gọn, càng về sau càng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
"Khoan đã!” Bạch Khởi Song giơ một bàn tay trước ngực, cắn môi nói: "Tôi chưa sẵn sàng.
Không phải hôm nay, được chứ?"
Thực chất, cô muốn kéo dài thời gian, nhưng lý trí thừa hiểu người đàn ông hung hãn này chắc chắn sẽ không đồng ý.
Ừ thì…
Hàn Khang Dụ trộm nghĩ trong đầu, chi bằng, anh thử liều một phen.
Đứng trước vẻ đẹp mong manh đến cực hạn này, khao khát của anh lại càng thêm mãnh liệt.
Nghĩ là làm, Hàn Khang Dụ quyết định phải cùng Bạch Khởi Song dây dưa một đêm.
Anh thoải mái nhìn cô, đồng thời đưa tay cởi khóa nốt chiếc khóa quần âu.
Hành động bất ngờ này của anh khiến Bạch Khởi Song ngạc nhiên tới mức trợn tròn hai mắt, ngây ra một khoảng thời gian khá dài.
"Em chắc chắn sẽ thích." Ngừng một lát, anh bổ sung thêm: "Tôi đang gặp stress.
Ừm, thiết nghĩ, điều này sẽ có hiệu quả.
Nhưng em có thể nghĩ rằng, qua đêm nay, chúng ta đường ai nấy đi."
Ngữ điệu của Hàn Khang Dụ không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ để khiến Bạch Khởi Song hiểu được.
Anh mỉm cười, tắt điện phòng, chỉ để lại đèn ngủ mờ ảo.
Hàn Khang Dụ càng tiến đến gần, Bạch Khởi Song lại càng thêm sợ hãi.
Chiếc giường nhanh chóng lún thấp xuống trước sức nặng của cả hai người.
Mùi rượu tây thoang thoảng phả vào cánh mũi, khiến cô cũng có chút men say.
Cánh tay rộng lớn của Hàn Khang Dụ choàng qua cổ Bạch Khởi Song, đem đầu cô dí sát về phía mình.
Chóp mũi cao vút của hai người chạm nhẹ lên nhau, lại bị anh cọ cọ nghịch ngợm.
Bạch Khởi Song ngứa ngáy muốn đẩy anh ra, lại bị cơ thể cường tráng phía trên đẩy nằm ngửa xuống.
"Hàn Khang Dụ, tôi…"
Cô chưa kịp nói dút câu, trên môi lập tức truyền tới cảm giác mềm mại.
Bờ môi nóng ấm, ẩm ướt nhanh chóng đặt lên môi cô, nhẹ nhàng đẩy lưỡi tách rộng hai cánh môi hồng đang khép chặt e thẹn.
"Ưm...ưm…"
Bạch Khởi Song chỉ biết rên rỉ kêu lên những tiếng nhỏ, bàn tay đặt trước vòm ngực rắn chắc của anh mà bóp nhẹ.
Hàn Khang Dụ vẫn như hổ đói, ngấu nghiến hôn cô đến mềm oặt toàn thân.
Đầu lưỡi ướt át thành thục tiến vào trong khuôn miệng thơm tho phía dưới, tham lam hút lấy tinh túy hiếm hoi ngọt ngào.
Tay trái Hàn Khang Dụ giữ thật chặt đầu cô, tay còn lại bắt đầu lần mò kéo váy.
Chiếc váy mỏng manh nhanh chóng bị kéo tụt xuống, khiến vùng da thịt nhạy cảm lồ lộ sau lớp áo lót mỏng.
Bạch Khởi Song hoảng hốt giữ chặt chăn, khóc lóc van cầu anh đến lạc cả giọng: