“Bạch Khởi Song, em ở đâu hả? Bạch Khởi Song.”
Hàn Khang Dụ sau khi trở lại bệnh viện, lập tức đi tìm Bạch Khởi Song.
Anh chạy khắp nơi, lòng như lửa đốt, lo lắng cùng cực nhưng không thể nào tìm được cô.
Vừa vào trong phòng bệnh đã không thấy bóng dáng cô, anh còn cho rằng cô đã rời khỏi mình nên nóng lòng chạy khắp bệnh viện để mà tìm.
Có trời mới biết anh đang lo đến mức nào, hận không thể lật cả cái bệnh viện này lên để tìm được cô.
Đây là lần đầu tiên Hàn Khang Dụ lo sợ mất một thứ gì đó, anh không còn sự điềm tĩnh và lạnh lùng, bây giờ chỉ còn sự tức giận đan xen nỗi lo lắng.
Đến cả thuộc hạ cũng không thể lên tiếng khuyên nhủ được anh.
Các bác sĩ nhìn anh cũng chẳng dám ngăn cản, miễn anh không làm ảnh hướng quá lớn đến những bệnh nhân của họ.
Đứng ở thang bộ, Hàn Khang Dụ thở dốc, mồ hôi trên trán túa ra như tắm.
Dực Sinh thấy anh như vậy thì lo lắng mà lên tiếng: “Lão đại, đừng điên cuồng tìm như vậy.
Anh bình tĩnh lại trước đã.”
“Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào?” Hàn Khang Dụ gằn giọng, bàn tay to siết chặt lấy lan can như thể muốn bóp nát nó.
“Lần này cô ấy lại mất tích, liệu có gì bất trắc hay không? Lỡ tôi không đến kịp để bảo vệ cô ấy thì sao? Cậu nói tôi làm sao bình tĩnh?”
“Nhưng mà anh điên cuồng chạy như thế cũng không phải cách.
Phong thái cao cao tự tại bình thường của anh đâu? Tại sao lại vì một người phụ nữ mà mất kiểm soát?”
Dực Sinh thở dài, buông lời trách móc anh.
Lão đại trước nay luôn lạnh lùng và điềm tĩnh, không ngờ hôm nay lại vì một người phụ nữ mà không thể kiểm soát được bản thân mình.
Đúng là khiến cậu phải nhìn bằng ánh mắt khác.
“Cô ấy… Vô cùng quý giá đối với tôi.” Anh siết chặt tay, lời nói của Dực Sinh khiến lửa giận trong lòng anh hạ đi không ít.
“Qúy giá thì anh nên bình tĩnh tìm cách đưa người ta về mới đúng.
Bây giờ kích động không những ảnh hưởng đến những người xung quanh, mà còn không tìm được Bạch Khởi Song nữa.”
“Vậy thì bây giờ tôi nên làm gì mới được?” Anh mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo của Dực Sinh.
“Về phòng bệnh của cô ấy đã, rồi hẵng tính tiếp.” Dực Sinh gỡ tay anh ra khỏi cổ áo mình, sau đó hướng về phòng bệnh của cô.
Hàn Khang Dụ đi đằng sau, trong lòng vẫn không tin rằng cô bị thương như vậy mà lại dám bỏ trốn.
Khi hai người quay lại thì thấy Bạch Khởi Song bước từ trong nhà vệ sinh ra.
Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Bạch Khởi Song mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, chưa kịp lên tiếng thì anh đã bước tới, ôm chầm lấy cô.
Thấy bộ dạng kích động của anh và mùi mồ hôi quyến rũ, cô ngơ ngác nhìn Dực Sinh rồi mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đã qua rồi.” Anh đáp lời, không giấu được sự vui mừng ở trong giọng nói.
Cái ôm này khiến anh biết rằng mình đang ở hiện thực, nỗi lo đó hoàn toàn chỉ là ảo giác.
“Cái gì thế? Có cần tình cảm vậy không? Tôi là bệnh nhân đấy, anh sắp bóp chết tôi rồi.” Bạch Khởi Song nổi máu trêu người, cô bật cười, vỗ vỗ vào bắp tay cường tráng của anh.
“Em còn dám cười?” Anh véo nhẹ gò má trắng mịn, tức giận nhìn cô.
Hốc mắt anh vẫn còn hơi đỏ, cô cũng không muốn trêu nữa.
Sự kích động vừa rồi của anh khiến cho cô cảm động, đặt tay lên vai anh, cô thở dài rồi lên tiếng: “Nể tình anh lo cho tôi như vậy, tôi quyết định sẽ theo anh về.”
“Em nói lại lần nữa?” Hàn Khang Dụ nửa tin nửa ngờ, muốn xác thực lại thông tin mà mình vừa nghe.
Anh nắm nhẹ vai cô, háo hức chờ câu trả lời.
Bạch Khởi Song đặt tay lên vai anh, thở dài rồi đáp lời, mang theo một chút giễu cợt có thể dễ dàng nghe ra: “Tên quỷ vương này, tôi nói là tôi miễn cưỡng đại giá quang lâm đến căn nhà tồi tàn của anh, nghe rõ chưa?”
“Phụt!” Dực Sinh nhịn không nổi mà phì cười.
Trước nay chưa từng có người nào dám nói như vậy với lão đại của cậu, lại còn cả thái độ tự cao đó nữa, cô gái này hình như đã bị anh chiều quá rồi thì phải.
Đôi tai thính của Hàn Khang Dụ nghe thấy tiếng cười của cậu, lập tức gằn giọng: “Cười cái gì?”
“Đâu? Em cười đâu ạ?” Dực Sinh hắng giọng, lập tức khua tay chối bay chối biến.
Đúng là người ta chỉ thay đổi trước mặt vợ chứ chẳng bao giờ dịu dàng trước người ngoài.
“Mà hai người đi đâu đấy? Sao lại