Lần đầu tiên được cảm nhận tư vị tình yêu khiến Hàn Khang Dụ như mèo thèm mỡ, anh làm cô không biết mỏi mệt.
Bạch Khởi Song vừa nhắm mắt được một lúc thì cô cảm nhận được bàn tay nóng ran đang sờ soạng khắp cơ thể mình.
Rất nhanh chóng, Hàn Khang Dụ nằm đè lên người cô, cúi xuống bắt lấy đôi môi nhỏ xinh hôn ngấu nghiến.
Khởi đầu bằng nụ hôn, ngọn lửa ham muốn của cả hai lại dâng lên mãnh liệt.
Hàn Khang Dụ tiếp tục vùi mình vào trong Bạch Khởi Song, quyến luyến cơ thể cô mãi không rời, dây dưa tới tận trưa chiều.
Mãi đến khi trời chập tối, bao tử reo Bạch Khởi Song reo liên tục khiến cô không thể nằm yên được nữa.
Vừa mới tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Hàn Khang Dụ.
Dù ngủ nhưng trên môi anh vẫn giữ nguyên nụ cười đầy thoả mãn.
Lúc này, Bạch Khởi Song đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ôm lấy đầu mình, nhíu mày cố gắng nhớ ra những chuyện xảy ra đêm qua sau khi cô trộm uống chai rượu của Hàn Khang Dụ.
Tửu lượng của cô không tốt, uống rượu vào là làm bừa đủ thứ.
Từng mảnh kí ức chắp vá lại thành một bức tranh chỉnh thể, mà khi nhìn vào bức tranh đó, Bạch Khởi Song đơ người mất mấy giây.
Thật không thể ngờ đêm qua cô lại là người chủ động dụ dỗ Hàn Khang Dụ lên giường với mình.
Chắc cô điên mất rồi, say quá nên làm càn.
Càng nghĩ Bạch Khởi Song càng thấy xấu hổ, mất mặt quá đi mất.
Nhìn sang bên cạnh, hai mắt Hàn Khang Dụ vẫn nhắm nghiền, Bạch Khởi Song nghĩ mình phải chuồn khỏi đây thật nhanh trước khi anh tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, gạt chăn bước xuống giường tìm quần áo nhưng chân vừa chạm đất thì cô suýt ngã vì đứng không vững.
Đây là hậu quả của việc cô và Hàn Khang Dụ quấn chặt lấy nhau mấy tiếng không rời.
Sức chiến đấu của anh khiến cô lê từng bước chân khó khăn đi tìm quần áo mặc vào.
Bạch Khởi Song chăm chú mặc quần áo mà không để ý Hàn Khang Dụ đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Anh ngồi dựa lưng vào giường, đôi mắt thích thú theo dõi từng hành động nhỏ của Bạch Khởi Song.
Đặc biệt anh còn thấy cao hứng vô cùng khi nhìn thấy những dấu vết xanh đỏ trên cơ thể của Bạch Khởi Song do anh để lại.
Khi mặc xong quần áo, Bạch Khởi Song quay lưng lại định bước ra khỏi phòng thì cô giật thót mình khi nhìn thấy Hàn Khang Dụ đã dậy từ bao giờ.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến Bạch Khởi Song cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô giả vờ không nhìn thấy Hàn Khang Dụ đang ngồi trên giường, rón rén bước ra tới cửa phòng.
Khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, từ phía sau lưng vang lên giọng nói của Hàn Khang Dụ: “Ngủ xong là liền bỏ đi, em vô tâm thật đấy.”
Câu nói của anh khiến ai kia giật thót tim.
Bạch Khởi Song đủ tỉnh táo để nhận ra Hàn Khang Dụ đang nhắm tới mình.
Cô quay lưng lại nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo và nói: “Đêm qua tôi chỉ muốn thử cảm giác ăn trái cấm thôi.
Chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng đặt nặng vấn đề này.
Sau hôm nay, anh với tôi coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Nhìn khuôn mặt của Bạch Khởi Song miễn cưỡng rặn ra nụ cười méo mó, Hàn Khang Dụ cố gắng không bật cười.
Sau khi nghe lời giải thích khiên cưỡng của cô, anh không nói gì thêm.
Nhưng điều này lại càng khiến Bạch Khởi Song lo lắng hơn bởi nụ cười trên môi nhiều ẩn ý của Hàn Khang Dụ.
Cô cố gắng tìm kiếm suy nghĩ của anh từ ánh mắt nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đúng lúc này, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào.
Hàn Khang Dụ nhanh chóng mặc quần áo rồi cùng Bạch Khởi Song xuống dưới nhà.
Mới đi đến cầu thang, Hàn Khang Dụ nhìn thấy Lăng Trì Viễn nằng nặc đòi vào nhà gặp Bạch Khởi Song mặc cho người làm của anh ra sức ngăn cản.
Hành động này của anh ta khiến Hàn Khang Dụ ngứa mắt vô cùng.
Anh chưa kịp bước xuống thì Bạch Khởi Song đứng cạnh anh đã nhanh chân chạy đến chỗ Lăng Trì Viễn.
Trên gương mặt cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng khi thấy anh ta.
Cô hỏi rối rít: "Anh đến đây có chuyện thế?
Lăng Trì Viễn thấy Bạch Khởi Song đi xuống, anh ta thẳng tay gạt hết đám người làm sang một bên rồi đi tới đặt tay lên vai cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Trên khuôn mặt anh ta không giấu nổi sự lo lắng, Lăng Trì Viễn nghi hoặc hỏi: “Em có sao không? Hàn Khang dụ có làm gì tổn hại em không?”
Đột nhiên Lăng Trì Viễn hỏi vậy khiến