Buổi tối, Hàn Khang Dụ nhận được lời mời tới nhà họ Cố dự lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi.
Ngay sau khi trở về nhà, anh đã chạy thẳng lên lầu tìm Bạch Khởi Song.
Cả ngày hôm nay, công việc quá mức bận rộn, dồn hết lên đầu khiến Hàn Khang Dụ gần như phát điên.
Cuối cùng, chỉ có về bên cạnh Bạch Khởi Song mới giúp anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào hết.
Thế nhưng, thái độ của Bạch Khởi Song khiến anh vô cùng khó hiểu.
Hàn Khang Dụ vừa muốn ôm cô vào lòng, Bạch Khởi Song đã cau mày tránh né.
"Đứng lùi ra xa một chút."
"Ngoan nào, em gặp chuyện gì không vui ư?"
Hàn Khang Dụ méo xệch miệng, ngờ vực nhìn cô hỏi.
Đôi mắt Bạch Khởi Song có biến chuyển, lập tức chối bay chối biến.
"Không.
Người anh hôi như cú, mau tránh xa tôi ra."
"Đứng lại.
Em dám cãi bướng với tôi?"
Hàn Khang Dụ nhất định không chịu để yên, chạy lên phía trước, chắn ngang trước mặt Bạch Khởi Song.
Cô không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ đành chán nản nói chống chế.
"Anh mau đi đi.
Đừng để ông bà Cố phải chờ lâu."
"Mặc xác họ.
Điều tôi cần là đáp án của em ngay - bây - giờ."
Hàn Khang Dụ gạt phăng, cố tình nhấn mạnh ba từ cuối cùng.
Trong khi tất cả mọi người đều trố mắt lên nhìn màn cự cãi giữa đại thiếu Hàn gia và Bạch Khởi Song, hai nhân vật chính lại tương đối bình tĩnh đến kỳ lạ.
Bị Hàn Khang Dụ nắm chặt bàn tay, Bạch Khởi Song chỉ biết thở dài.
Người đàn ông này quả thực nóng nảy, chưa cần biết rõ đầu đuôi mọi chuyện liền đã mắng cô không chút thương tiếc.
Bốn mắt sắc nhìn trân trân vào nhau, mãi lúc sau mới chuyển hướng sang nơi khác.
"Được rồi.
Tôi… tôi chỉ tình cờ trông thấy nó.
Và anh cũng nên hiểu rằng, tôi không có ý định tìm hiểu sâu hơn.
Chuyện riêng giữa anh cùng cô ấy…"
Nói đến đây, ngữ giọng của Bạch Khởi Song trầm lặng hẳn xuống.
Cô không muốn nói với anh, rằng khi Bạch Khởi Song chạm vào cuốn album chứa hàng ngàn bức ảnh tình cảm kia, trong lòng cô bỗng dưng chết lặng vài nhịp.
Lisera Trầm Dư, cô ấy giống Bạch Khởi Sinh một cách khủng khiếp.
Từ đường nét, ngoại hình tới hàng lông mày sắc, tất cả đều giống như một khuôn đúc ra từ nét mặt của Bạch Khởi Song.
Hàn Khang Dụ biết Bạch Khởi Song không muốn nhắc tới Lisera Trầm Dư nhiều, do vậy anh liền buông tay cô ra, nhàn nhạt nói.
"Tôi chỉ không muốn em hiểu nhầm rằng tôi cưới em vì ngoại hình của em giống hệt Trầm Dư."
"Vâng."
Bạch Khởi Song nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Tối nay, Hàn Khang Dụ được Cố gia mời tới, tham dự lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi.
Sau quá trình điều tra gấp rút, phía cảnh sát đã thu thập được một số chứng cớ quan trọng.
Tại hiện trường hành lang được suy đoán rằng Cố Yên Chi đã nhảy xuống tự sát, cảnh sát phát hiện một dấu giày nam khả nghi.
Họ không cho rằng đây là dấu giày của người dân sống tại khu dân cư.
Bởi vì vết giày đè chồng lên trên dấu chân của Cố Yên Chi.
Hơn nữa, có một số người dân đã xác nhận, khi Cố Yên Chi rơi xuống, trên bậc cửa sổ nơi cô nhảy không có lấy bất kỳ bóng người nào khác, cho tới tận khi cảnh sát tới phong tỏa.
Cố Thẩm Du đã ra điều kiện, bằng mọi giá cảnh sát phải điều tra càng sớm càng tốt, để hung thủ sát hại con gái ông bà nhanh chóng sa lưới.
Tuy Hàn Khang Dụ không muốn đến, nhưng hai gia đình đã quen biết nhau từ trước, cũng được xem là khá thân thiết.
Anh liếc nhìn đồng hồ, phát hiện sắp đến thời gian cầu siêu.
Mặc dù không yên tâm để Bạch Khởi Song ở nhà một mình, nhưng cũng chỉ đành vậy.
"Ở nhà ngoan, tôi sẽ về sớm."
Hàn Khang Dụ xoa xoa đầu cô, khóe môi hơi cong dặn dò.
Động tác thân thiết quá mức này của anh làm Bạch Khởi Song ngượng chín mặt.
Cô cố tình giả lơ, gật gật đầu, vội vàng bước vào phòng bếp nấu mấy món ăn tối.
Khi Hàn Khang Dụ đến nơi, Cố gia đã chật kín người.
Bà Vũ, Hàn Trạc Sâm và Tiêu Tiêu cũng đã tới từ lâu, đang ngồi quỳ trước sảnh, chắp tay khấn vái.
Cố Thẩm Du đeo khăn tang, đứng trước bàn thờ của con gái, mắt đỏ hoe cúi chào từng vị khách một.
Sư thầy mặc áo vàng, tay cầm theo chuỗi tràng hạt, liên tục niệm kinh, tiến hành lễ cầu siêu cho Cố Yên Chi.
Nhìn bức di ảnh xinh đẹp của cô, trong lòng Hàn Khang Dụ bỗng dấy lên loạt cảm xúc cực kỳ khó tả.
Chỉ mới trong thời gian ngắn trước, Cố Yên Chi còn lẽo đẽo bám theo anh, đòi anh phải kết hôn với cô ấy bằng được.
Bây giờ phận mỏng, chỉ còn là cát bụi với nhau.
Thấy Hàn Khang Dụ bước vào, Cố Thẩm Du liền tách khỏi dòng người dày đặc mà đi ra.
"Cháu đã tới rồi đó ư? Yên Chi chắc chắn sẽ rất vui."
Giọng nói của ông trở nên nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe.
Đã từ lâu, Cố gia luôn xem Hàn Khang Dụ là con rể của họ.
Lần này, Cố Yên Chi chết đã trở thành cú sốc khủng hoảng không thể chối