"Anh điên rồi, điên thật rồi!"
Bạch Khởi Song vùng vẫy, đập mạnh tay lên người Hàn Khang Dụ, nhưng mọi nỗ lực của cô đều là vô ích.
Hàn Khang Dụ ấn mạnh cơ thể Bạch Khởi Song xuống ghế, tự tay múc một thìa cơm, dí vào miệng cô ép ăn.
"Mau ăn đi.
Ăn rồi lấy sức mà thức cả đêm chăm cha."
Nhưng hiện tại, Bạch Khởi Song không muốn ăn gì cả.
Cổ họng cô đắng ngắt, miệng lưỡi chẳng hề muốn nhai nuốt.
Nhìn đống thức ăn trên bàn, Bạch Khởi Song chỉ muốn nôn ọe.
Cô nhất quyết lắc đầu, ương bướng từ chối: "Tôi không muốn ăn.
Xin anh đấy!"
Nực cười thật!
Hai người họ lại chỉ vì một bữa ăn mà chuyển sang cãi nhau.
Tâm tư đối lập, thật khó để có thể một lần nói chuyện tử tế.
Hàn Khang Dụ trong người đã phát hỏa, tức giận dí mạnh thìa cơm vào miệng Bạch Khởi Song.
Bàn tay anh tóm chặt phía sau gáy, giữ không cho cô chạy thoát.
Bất đắc dĩ, Bạch Khởi Song phải há miệng ăn sạch đống thức ăn anh đút.
Chẳng mấy chốc, dạ dày cô được lấp đầy.
Nhìn Bạch Khởi Song xoa xoa phần bụng no, Hàn Khang Dụ hết mực mãn nguyện.
Anh đến bên máy lọc nước, tự rót cho mình một cốc, ngửa cổ tu sạch sẽ.
Chợt, trong phòng ngủ của Bạch Huấn bỗng vang lên một tiếng nấc to.
Nhận ra có điềm chẳng lành, Bạch Khởi Song cùng Hàn Khang Dụ vội vàng chạy vọt vào, toàn thân lạnh cứng.
Máy biểu đồ nhịp tim của Bạch Huấn chỉ còn là những đường thẳng tắp rất dài, dài bất tận như cuộc sống của ông không bao giờ có thể gặp được con gái mình nữa.
Bạch Khởi Song đưa tay quệt nước mắt, chầm chậm bước tới bên cạnh cha, hai đầu gối chân cô run đến tê buốt, không thể trụ vững thêm bất kì giây phút nào được nữa.
‘Cha...!Con gái bất hiếu, rất, rất bất hiếu!
Cha đã làm hết bổn sự tại trần thế.
Giờ đây, ông Trời gọi cha về rồi…’
Đám tang Bạch Huấn diễn ra yên bình.
Sau lễ viếng và hỏa thiêu, Bạch Khởi Song thân là con gái cả, đảm nhận phần việc nhận tro cốt.
Cô ngồi giữa nhà, toàn thân mặc đồ đen, khăn tang đeo ngay ngắn trên đỉnh đầu, gương mặt xinh đẹp đã hốc hác đi trông thấy.
Vì cha mẹ Hàn Khang Dụ đang định cư tại Thụy Điển nên không về dự lễ tang được.
Do vậy, Hàn Trạc Sâm cũng tới để chia buồn.
Trong suốt hơn một ngày trời, Bạch Khởi Song chỉ quỳ trước linh cữu.
Cô không khóc, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tấm di ảnh của cha.
Trước khi Bạch Khởi Song xuất giá về nhà chồng, ông Bạch Huấn cũng đã thức trắng nhiều đêm, tất cả chỉ vì lo con gái bước vào cuộc đời mới không khỏi bỡ ngỡ.
Bây giờ, Bạch Khởi Song cũng muốn ngồi im lặng trước linh cữu, canh giữ cho cha mình một giấc ngủ thật bình yên.
Hàn Khang Dụ thân là con rể chính thống, nhưng vì giữ bí mật nên chỉ đứng lặng bên ngoài nhìn theo.
Hàn Trạc Sâm mặc áo tang, lăng xăng phụ giúp một số việc vặt.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một anh chồng ít nói, chu đáo, một người chồng nhanh nhẹn, biết việc.
Nhưng thực chất, Bạch Khởi Song chẳng mấy bận tâm tới những người xung quanh, ngoại trừ cha mình.
Chờ sau khi khách viếng về hết, Bạch Khởi Song đờ đẫn đứng dậy, nhưng hai bàn chân sớm đã tê cứng, lập tức khuỵu xuống.
Vừa lúc, Hàn Trạc Sâm cũng đang ở gần đó, trông thấy chị dâu ngã liền lập tức ngoài người, đỡ lấy cô.
Cơ thể tiêu điều của Bạch Khởi Song nằm cuộn tròn trong vòm ngực vạm vỡ trước mặt.
Sau hai năm chia tay, lần đầu tiên họ chạm vào nhau ở một khoảng cách gần như thế này.
Bắt gặp đôi mắt ngấn nước của Bạch Khởi Song, lồng ngực Hàn Trạc Sâm đột ngột đập thình thịch.
Anh lắp bắp nói: "Chị không sao chứ? Hãy nghỉ ngơi một chút cho tốt."
"Cảm ơn!"
Bạch Khởi Song đẩy Hàn Trạc Sâm ra, sau đó mệt mỏi đi vào trong phòng.
Mẫn Thanh Nghi cởi bỏ áo tang, nhảy phốc lên giường ngủ, gào thật lớn: "Mệt chết đi được, cuối cùng cũng đã xong."
Thấy con gái nói to như vậy, Mẫn Hoa Tang vội vàng lao tới, đưa tay bịt chặt miệng Thanh Nghi trách mắng: "Con im ngay! Để Khởi Song nghe thấy, con bé chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta mong Bạch Huấn chết sớm đi đấy."
Thanh Nghi chột dạ, vội vàng gật gật đầu.
Ngoài phòng khách, hai anh em Hàn Trạc Bân đang ngồi đối diện với nhau.
Hàn Trạc Sâm châm một điếu thuốc, đưa vừa phía anh trai, bày tỏ ý mời lịch sự.
Nhưng Hàn Khang Dụ lắc đầu từ chối, nhàn nhạt nói: "Từ khi kết hôn cùng Khởi Song, anh đã bỏ thuốc lá."