Bạch Khởi Song chẳng muốn nhìn mặt hai kẻ này nữa liền nhanh chóng rời đi.
Cùng thời điểm này, phía ghế ngồi đối diện cách đó không xa, một bóng hình quen thuộc đang lẳng lặng đảo mắt, quan sát toàn bộ tình huống diễn ra khi nãy.
Túy Thân lắc lư ly cà phê trong tay, khóe môi quyến rũ cong hờ, tạo thành một điệu cười hết sức tà mị.
Cô gái này quả thực mạnh mẽ hiếm gặp, đặc biệt nhất trong tất cả những người con gái mà anh đã từng tiếp xúc qua.
Thấy Bạch Khởi Song sắp khuất bóng sau cánh cửa nhà hàng, Túy Thân vội vàng đặt tiền thanh toán, sau đó nhanh chóng rảo bước đuổi theo.
Bạch Khởi Song vẫn còn chưa hết bất ngờ bởi hành động nóng nảy lúc trước của Hàn Trạc Sâm.
Trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh ân cần, chu đáo mà lịch lãm của anh ta khi trước.
Ngày hôm nay, chỉ vì bênh vực bạn gái mà không hiểu rõ sự tình, Hàn Trạc Sâm lại dám tát cô giữa chốn đông người.
Vẻ mặt đắc ý của Lý Tiêu Tiêu cùng ánh mắt khinh bỉ mà những vị khách trong nhà hàng dành cho cô, quả thực như con dao hai lưỡi, ghim chặt vào lòng Bạch Khởi Song không chút thương tiếc.
"Khoan đã."
Túy Thân chạy tới, gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hết sức bối rối.
Anh đột ngột xuất hiện, lại chắn trước mặt cô thế này, quả thực khiến Bạch Khởi Song hết sức bất ngờ.
"Anh Túy Thân."
Bạch Khởi Song vuốt lại đôi mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng mỉm cười thật rạng rỡ.
Túy Thân đi song song bên cô, dịu dàng mở lời giải thích: "Ừm, tôi có hẹn với bạn, tình cờ trông thấy em.
Đã lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau như thế này nhỉ?"
Nghe anh nói, Bạch Khởi Song mới nhớ, từ sau khi chia tay nhau trong chuyến bay về nước khi trước, hai người họ chưa từng gặp lại.
Lần này tình cờ gặp anh ở đây, quả là duyên số.
"Vâng.
Anh vẫn khỏe chứ?"
Bạch Khởi Song đi tới quầy nước, mua thêm hai ly ca cao nóng, đưa cho Túy Thân một ly.
Túy Thân ghé sát mũi, hít hà mùi thơm nồng đượm, nhẹ nhàng đáp.
"Vẫn khỏe lắm.
Cô Bạch thì sao? Thật không giấu diếm, tôi đã trông thấy mọi việc."
Túy Thân nhẹ giọng nói.
Bàn tay đang nắm ly ca cao của Bạch Khởi Song lập tức trở nên cứng ngắc.
Cô mỉm cười, lặng nhìn dòng chất lỏng sóng sánh trong ly, bình thản trả lời.
"Ha, chỉ là một con cáo già lại muốn được hóa thỏ.
Anh không cần phải bận tâm làm gì đâu."
Túy Thân hiểu ý, nở nụ cười thân thiện.
Hai người đi song song bên cạnh nhau, trò chuyện hết mực vui vẻ.
Qua cuộc nói chuyện này, Bạch Khởi Song được biết Túy Thân mới chuyển công tác tới thành phố này.
Vì vậy, theo như anh nói, có lẽ hai người họ sẽ còn gặp lại nhau thêm nhiều lần nữa.
"Trái Đất này bé lắm."
Túy Thân mỉm cười, khóe mắt tinh anh sóng sánh đầy suy tư phức tạp.
Có những cuộc hội ngộ tưởng chừng bất ngờ, nhưng thực chất lại là sự trù tính tinh xảo từ trước.
Trở về nhà, Hàn Khang Dụ thấy một bên má của Bạch Khởi Song đỏ lên.
Anh nhíu mày, dò hỏi: "Mặt em làm sao vậy?"
Bạch Khởi Song nhấp môi cười cười, đáp: "À! Đi không để ý nên bị đụng trúng.
Không có vấn đề gì đâu!"
"Thật à?"
Anh nghi ngờ hỏi lại.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào một bên mặt của mình, Bạch Khởi Song bất giác đỏ mặt.
Gượng gạo một chút, cô cười hỏi: "Sao anh nhìn tôi mãi thế?"
Hàn Khang Dụ thu liễm sắc mặt, cong môi cười hỏi:
"Tôi không được nhìn em hả?"
Cô lắc đầu cười, cố tình chọc giận người đàn ông gian xảo kia.
Hàn Khang Dụ vẫy tay, vỗ nhẹ lên đùi mình rồi nói:
"Nào! Qua đây ngồi!"
Bạch Khởi Song không từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.
Ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm của cô lên, anh cười như không cười, chăm chú quan sát kỹ vết đỏ trên má cô.
Hình như cảm giác được ánh mắt soi xét đang tỉ mỉ quan sát vết thương, Bạch Khởi Song theo bản năng vội nghiêng mặt sang phía khác.
Hàn Khang Dụ không nói nhiều lời, thuận tay bóp cằm của cô rồi lật nghiêng về vị trí ban đầu.
Anh trầm giọng hỏi: "Khởi Song, có đau hay không?"
Bạch Khởi Song chun mũi, bất giác hốc mắt có chút cay cay.
Cô không thích tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh, đành đem cảm xúc dằn xuống.
Thực ra mặt có chút đau, nhưng bị hỏi một câu như thế, nỗi ấm ức, chua xót trong lòng như muốn phá kén mà khui ra.
Đau đấy!
Thật sự đau!
Đau cả tim lẫn mặt!
Cô muốn đáp lời anh như thế.
Nhưng những lời ấy nghẹn ứ lại trong cổ họng.
Muốn nói, nhưng không sao biểu đạt nổi.
Đến nửa ngày, cô mới cắn răng, kiên cường đáp: "Không đau."
"Ừm!"
Hàn Khang Dụ bình thản đáp một tiếng, nhẹ nhàng xoa gò má cho cô.
Hàn Khang Dụ vẫn không nhìn cô, chỉ nhìn kỹ vết thương trên má, âm thầm tính toán một chút.
Mắt anh đen như mực, chân mày hơi nhíu lại.
Rõ ràng có sự kìm nén tức giận, rõ ràng nhìn qua là biết cô bị người ta khi dễ, chả nhẽ anh là con bò ngu ngốc, tùy ý để người ta dắt mũi hay sao?
Cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Hai người cứ như vậy ôm nhau.
Khoảng tĩnh lặng này giống như chờ đợi cho những hành động tiếp theo.
Trong căn phòng, cả anh và cô đều giữ im lặng.
Bầu không khí yên lặng dị thường.
Bạch Khởi Song nhận ra được bầu không khí có gì đó không đúng.
Cô nhịn không được hàm hồ thốt lên một câu: "Chỉ là vô tình, nhất định