Mí mắt của anh ngưng đọng.
Anh nhìn chằm chằm chiếc vali trên tay cô, không khống chế được mà duỗi tay ra giữ lấy.
"Đừng đi, có được không?"
Thanh âm trầm khàn vang lên trong không gian yên tĩnh.
Bạch Khởi Song ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Khang Dụ, dùng sự kiên trì của nhiều năm tích tụ mà đáp: "Không được! Tôi phải đi rồi! Nơi này không thích hợp với tôi."
Hàn Khang Dụ tức giận giật lấy vali, túm chặt lấy cô đè lên tường.
Anh gằn giọng hỏi: "Không thích hợp ư?"
Bạch Khởi Song cắn môi, bình tĩnh thốt lên: "Thực sự không thích hợp chút nào!"
Anh cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, muốn chứng minh những điều cô đang nói là giả dối.
Những ngày qua vui vẻ là thế mà.
Chắc chắc cô đang giận anh.
Tự thôi miên chính bản thân mình, Hàn Khang Dụ nhìn Bạch Khởi Song thêm một lần nữa, sau đó vùi đầu xuống hõm cổ cô.
Thanh âm trầm khàn lúc này đã biến mất, thay vào đó là chất giọng nam dịu dàng, vừa như dụ dỗ, vừa như làm nũng.
"Khởi Song, em nỡ lòng nào bỏ lại tôi một mình nơi này ư? Khởi Song à, đừng đi mà!"
"Không thể! Tôi vẫn phải rời đi!"
Bạch Khởi Song đáp.
Biết anh đang nịnh nọt để không muốn cô phải rời đi.
Nhưng lý trí mạnh mẽ của Bạch Khởi Song lại đang kêu gào, nó muốn cô phải tỉnh táo lúc này.
Chấp nhận ở lại, có thể khiến anh vui vẻ lúc này, nhưng tương lai của bọn họ liệu rằng còn được vui vẻ như thế?
Đời người không thể nói trước điều gì.
Vui trong phút chốc thì cuối cùng cũng hoá thành mây khói.
Cô rất trân trọng tình cảm của hai người, cô cũng không muốn bản thân dễ dàng nói ra những lời giả dối như thế.
Nhưng...!
Dây dưa liệu sẽ có kết quả tốt?
Không thể!
Nghĩ đến những phiền muộn mà Hàn Khang Dụ sẽ phải đối mặt trong tương lai, Bạch Khởi Song làm không nổi nữa rồi.
Hàn Khang Dụ à, thật sự xin lỗi anh!
"Hàn Khang Dụ à, tôi..."
Cô đang định nói thì ngay lập tức đã bị anh cắt ngang.
"Nếu hôm nay em dám rời khỏi đây, tôi sẽ đánh gãy chân em! Để xem em còn có thể chạy đi hay không!"
Bạch Khởi Song nhìn anh, cười thấp trước lời đe doạ đó.
Hàn Khang Dụ, hẳn là không dám làm vậy đâu nhỉ?
Hơi nghiêng người, Bạch Khởi Song điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
Tâm tình cũng đã điều chỉnh lại cho phù hợp.
Bạch Khởi Song không muốn Hàn Khang Dụ nhìn ra được cảm xúc của bản thân lúc này.
Lôi điện thoại trong túi ra, cô bấm nút rồi gọi cho Lăng Trì Viễn.
Cô không quá chú ý những lời Lăng Trì Viễn nói trong điện thoại.
Cô chỉ biết, ngay lúc này đây, cô nên đưa ra một phương án để có thể rời đi.
Bởi vậy, trong điện thoại, cô nói với Lăng Trì Viễn:
"Anh có thể đến đón em được không? Em đang ở nhà của Hàn Khang Dụ."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
"Em đang ở đó ư?"
Lăng Trì Viễn hỏi.
"Vâng."
Cô đáp nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Em không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Anh có thể đến đón em hay không?"
"Còn Hàn Khang Dụ thì sao?"
Lăng Trì Viễn hỏi.
Bạch Khởi Song không buồn nhìn anh, sau đó dứt khoát đáp: "Anh cứ đến đón em đi.
Chuyện dài dòng lắm."
Lăng Trì Viễn im lặng không đáp.
Mất khoảng vài phút sau, anh mới hồi phục lại tỉnh táo: "Được! Em chờ anh, anh sẽ đến đó đón em!"
Nói rồi, Lăng Trì Viễn cúp máy, thay đồ rồi cầm theo chìa khoá xe ra ngoài.
***
Trong phòng lúc này, không khí nặng nề bủa vây.
Hàn Khang