Lăng Trì Viễn nhìn Bạch Khởi Song say khướt tới như vậy, trong lòng vô cùng thương xót.
Anh chạm nhẹ tay lên mái tóc dài mềm mại của cô, lại trìu mến nâng cằm cô lên, không nhịn được toan cúi xuống hôn môi.
Tiếng nhạc xập xình văng vẳng theo những ánh đèn rực rỡ sắc màu.người người múa quay cuồng uốn éo, đem những âu lo tuôn chảy theo nhạc.
Quả nhiên, quán bar luôn là địa điểm lý tưởng để con người vứt bỏ căng thẳng.
"Khởi Song, anh luôn muốn đem lại cho em những điều tốt đẹp nhất.
Chứ không phải để em chịu nhiều thiệt thòi như thế này."
Lăng Trì Viễn dịu dàng nói, sau đó nhắm hờ hai mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi căng mọng còn vương chút rượu của Bạch Khởi Song.
Ngay khi môi anh sắp sửa chạm tới, một cú đấm trời giáng từ phía sau lập tức đáp tới.
Bịch!
Lăng Trì Viễn ngã lăn xuống đất, khóe môi lập tức rỉ máu tươi.
"Chết tiệt.
Anh đang sàm sỡ bạn gái của tôi đó ư?"
Hai mắt Hàn Khang Dụ đỏ ngầu, suýt chút nữa liền không giữ nổi bình tĩnh.
Hành động hung hăng này của anh khiến mọi người trong quán bar chú ý, dừng hẳn động tác nhảy múa mà nhìn.
Lăng Trì Viễn cười gằn, chống tay đứng dậy, thản nhiên phủi bụi trên áo.
"Bạn gái? Mày nói cô ấy là bạn gái của mày? Thật nực cười!"
Hai người đàn ông tuấn kiệt liên tục lườm xéo nhau, thu hút sự tò mò của tất cả những người có mặt.
Một vài kẻ hiếu kỳ đã nhận ra sự xuất hiện của Hàn Khang Dụ, lập tức lại nhớ tới lần trước anh đã từng có dính líu tới vài vụ bê bối với gái lạ trong quán bar, bỗng chốc cảm thấy thời cơ đã tới.
Họ lấy ra điện thoại, định bụng sẽ quay lại vài hình ảnh hay ho, tung lên các trang mạng xã hội.
Nhưng vừa lúc đó, Dực Sinh đã nhanh tay chạy lên trước, cảnh cáo tất cả những người có mặt nên biết đường mà yên phận
Hàn Khang Dụ vẫn thản nhiên nhìn Lăng Trì Viễn, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh lại ngập tràn cừu hận.
Nhìn sang Bạch Khởi Song đang dùng tay tóm lấy một bên mép áo của Lăng Trì Viễn, say khướt nằm gục xuống mặt bàn, anh không nhịn được liền xông lên vài bước.
"Cút.
Bạch Khởi Song rất căm ghét anh."
Lăng Trì Viễn đã bình tĩnh hơn, đổi lại cách xưng hô, nhưng theo phản xạ liền lùi dần về phía Bạch Khởi Song, chắn ngang trước mặt cô, nhất định không cho phép Hàn Khang Dụ được quyền bước tới gần.
Bị cản trở như thế này, Hàn Khang Dụ không cam tâm.
Từ ánh mắt căm ghét dành cho Lăng Trì Viễn, nhưng khi chuyển hướng sang Bạch Khởi Song lại trở nên rất đỗi nhu mì.
"Khởi Song."
Hàn Khang Dụ dịu giọng lên tiếng gọi.
Nhưng đáp lại anh chỉ là im lặng của cô.
Bạch Khởi Song vẫn nắm chặt tay Lăng Trì Viễn, tựa hồ như cần phải được Lăng Trì Viễn bảo vệ.
Cảm tưởng Bạch Khởi Song thu mình lại trước Hàn Khang Dụ, không muốn dính líu đến anh một chút nào cả.
"Khởi Song, theo tôi về nhà."
Hàn Khang Dụ tiếp tục bước gần hơn, dịu dàng nói.
Lần này, Bạch Khởi Song mở choàng mắt, nhìn anh đầy lạ lẫm.
Người đàn ông tuấn tú trước mặt này chẳng có chút ấn tượng nào với cô, chí ít là tại thời điểm này.
Bạch Khởi Song muốn tránh xa Hàn Khang Dụ hơn một chút, nhưng lại sợ sệt trong lòng.
Loạt cảm xúc kỳ quặc đối nghịch nhau, khiến cô hơi mất bình tĩnh.
"Mau đuổi anh ta đi đi, Trì Viễn!"
Bạch Khởi Song chỉ tay về phía Hàn Khang Dụ, ghét bỏ nói.
Lăng Trì Viễn không biết nên làm sao, đỡ Bạch Khởi Song dậy, định bụng đưa cô trở về căn hộ anh cho cô mượn.
Nhưng bàn tay vừa chạm lấy, Hàn Khang Dụ lập thức nhoài người tới, kéo mạnh Bạch Khởi Song vào trong lòng.
"Cô ấy là bạn gái của tôi.
Phiền anh tránh ra."
Hàn Khang Dụ bế bổng Bạch Khởi Song lên, lạnh lùng đưa cô ra ngoài quán bar.
Ngồi trên xe, Bạch Khởi Song nằm gục tại ghế.
Khắp người cô phảng phất mùi men, mái tóc rối xù đầy hoang dã.
"Đồ ngốc.
Vì sao cô cứ thích hành hạ bản thân như thế này nhỉ?"
Hàn Khang Dụ vừa lái xe, vừa cẩn thận đắp áo choàng lên người Bạch Khởi Song cho khỏi lạnh.
Nhìn cô như thế này, anh rất xót.
Nhưng nghĩ lại tình cảm và cả những hành động thân thiết mà Bạch Khởi Song dành cho anh chỉ là giả tạo, Hàn Khang Dụ không thể nào kiềm chế nổi.
"Chết tiệt!"
Anh đập mạnh tay xuống vô lăng, làm cho phần da tiếp xúc đỏ ửng cả lên.
Mãi lúc sau, hai người họ mới trở về