"Hàn đại thiếu, anh nói thế là có ý gì?"
Lương Tài ngờ vực nghiêng đầu hỏi lại.
Hàn Khang Dụ lười biếng đứng dậy nhìn anh ta, nhếch môi trả lời: "Trong đoạn băng quay hình, vợ tôi chỉ đang trêu đùa, chơi trò bóp cổ với em gái.
Còn cô ta tự động đẩy ngã bản thân mình lăn xuống cầu thang cơ mà?"
"...."
"Anh không quan sát kỹ ư, đội trưởng đội trọng án hình sự thành phố? Trong khoảnh khắc cãi vã, đầu ngón chân phải của cô ta đã tự động đập nhanh vào chân trái, tạo thành lực đẩy khiến toàn bộ cơ thể rơi thẳng xuống.
Chậc, ngay cả vấn đề cơ bản như thế này anh cũng không quan sát được, thật nghi ngờ vào tài năng của anh đấy, anh Chu!"
Lương Tài lập tức cứng họng.
Đầu óc anh ta lúc này mới vỡ lẽ.
Lương Tài đã xảy ra sơ sót lớn, không kiểm tra đoạn phim bằng phương pháp quay chậm.
Chết tiệt, thật sai lầm, sai lầm lớn rồi.
Trước khi tới đây, Hàn Khang Dụ đã đến phòng giữ bằng chứng đầu tiên.
Anh đề nghị được xem lại đoạn băng quay hình một cách vô cùng cẩn trọng.
Do vậy, Hàn Khang Dụ đã dễ dàng nhận ra âm mưu gian xảo của Mẫn Thanh Nghi.
Tuy hành động này cô ta chỉ thực hiện không quá một giây nhưng vẫn khó có thể qua được đôi mắt sắc bén từ Hàn Khang Dụ.
Chờ xác nhận những lời Hàn Khang Dụ nói là đúng từ đồng nghiệp, Lương Tài tẽn tò đứng ngây ngốc, miệng mở rộng há hốc không biết nói thêm bất kỳ câu nào.
Sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, cuối cùng đành cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi...!Tôi xin lỗi! Tôi xin chịu toàn bộ hình phạt sở đưa ra!"
Hàn Khang Dụ không thèm đôi co, đối chấp với anh ta, ghét bỏ đứng dậy, sau đó kéo Bạch Khởi Song rời đi.
Ôn Dĩ Thành thở phào một hơi, co chân đạp mạnh vào bụng Lương Tài một cái.
"Mẹ cha cậu, sáng mắt chưa con? Thôi rồi, lần này sự nghiệp của cậu chết chắc!"
"Anh...!Anh đi chậm thôi, tôi đuổi theo không kịp!"
Bạch Khởi Song bị Hàn Khang Dụ nắm chặt tay, kéo đi rất nhanh trên sảnh đường.
Đôi chân của Hàn Khang Dụ thẳng tắp, rất dài, một bước đi của anh gần gấp đôi Bạch Khởi Song, làm cô chạy đuổi theo không kịp.
"Vào đi!"
Hàn Khang Dụ chỉ tay vào xe Neiman Marcus Limited Edition Fighter, ra hiệu.
Bạch Khởi Song vừa muốn lấy mũ đội lên đầu, Hàn Khang Dụ đã nhanh tay cầm lấy trước.
Bạch Khởi Song đờ đẫn ngẩng đầu nhìn theo từng động tác chu đáo của anh đang giúp cô điều chỉnh mũ đội đầu, đến nỗi quên cả chớp mắt.
Chờ tiếng cạch chốt khóa vang lên, Hàn Khang Dụ bèn dùng tay gõ nhẹ lên đầu cô, cong môi chế giễu: "Gớm! Mắt cô sắp lồi ra như ốc luộc rồi kia!"1
Bạch Khởi Song cảm nhận rõ làn da của mình đang đỏ ửng, nhiệt độ nóng bừng cả lên, hồi hộp và xấu hổ tới mức không biết cãi lại sao cho đỡ ngượng.
Những người trong sở cảnh sát đều đứng đờ đẫn nhìn theo hai người trước mặt.
Hàn Khang Dụ phẩy áo da, thuần thục ngồi lên trên xe, hai tay nắm thật chặt tay cầm.
Bạch Khởi Song ngồi phía sau anh, bám hờ vào vạt áo Hàn Khang Dụ.
Anh lộ rõ vẻ mặt không vui, hừ lạnh nói: "Bám cho chắc vào! Chới với như cá cảnh thế sớm muộn cũng rơi xuống đất bể mông!"
"Anh hâm vừa thôi!"
Bạch Khởi Song bị chọc quê, tức giận đấm vào lưng Hàn Khang Dụ một cái thật mạnh.
Tấm lưng cao lớn của anh hơi hạ thấp xuống, bắt đầu khởi động xe lao vọt lên phía trước.
Bạch Khởi Song bị bất ngờ, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, vội vàng choàng tay ôm chặt lấy eo của anh.
Cái tên đáng ghét!
Bạch Khởi Song thầm mắng trong đầu.
Nơi Hàn Khang Dụ đưa Bạch Khởi Song tới là một quán ăn bình dân bên đường.
Tuy tiền bạc đối với Hàn Khang Dụ không thiếu, nhưng anh và Bạch Khởi Song đều có chung sở thích ăn uống tại các quán bình dân.
Bạch Khởi Song thèm một tô hủ tiếu nóng hổi, ngửi thấy mùi thơm phưng phức, bụng liền lập tức sôi lên sùng sục.
Hàn Khang Dụ gọi hai bát hủ tiếu, cùng Bạch Khởi Song ăn uống ngon lành.
"Đơn ly hôn cô đã ký xong chưa?"
Anh lấy khăn lau miệng, nhàn nhã hỏi cô.
Bạch Khởi Song gật đầu, mắt vẫn không rời đồ ăn, húp cạn tới giọt nước cuối cùng.
Khi nghe Bạch Khởi Song nói cô đã hoàn tất đơn ly hôn, tâm tư Hàn Khang Dụ có phần không vui nhưng anh giấu kín, hiếm khi để lộ ra bên ngoài.
Ọc...!Ọc...!
Dạ dày Bạch Khởi Song chưa kịp no.
Cô ngẩng mặt nhìn Hàn Khang Dụ, bàn tay chỉ vào bụng mà xấu hổ nói: "Tôi có thể gọi thêm một bát nữa không?"
"Cứ