1
Khi bố tôi lái xe đến nhà bố nuôi, ông ta trìu mến nhìn cô gái nhỏ mặc chiếc váy bồng bềnh màu tím rồi nói với tôi:
"Viên Viên, nhà chúng ta với tiểu Tử tình cảm rất tốt, nên nhất định không được đuổi nó đi."
Tôi liếc nhìn Tiểu Tử.
Cô gái hếch mũi lên, từ sợi tóc đến gót chân đều lấp la lấp lánh.
Trông cô ta như một nàng công chúa nhỏ kiêu ngạo được bao bọc bởi sự giàu sang phú quý.
Chuyện là như thế này.
Vừa mới sinh ra chưa bao lâu, tôi ở bệnh viện bị người ta đánh tráo.
Mười tám năm sau mới có người tìm đến cửa nhận lại.
Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, mẹ tưởng tôi thích chiếc váy của Tiểu Tử, bà ta sốt ruột nói:
"Viên Viên à, con thật quê mùa, về sau không được chạm vào mấy chiếc váy công chúa xa hoa của Tiểu Tử đâu đấy."
Khụ khụ.
Bố nuôi tôi có ba người con trai, từ nhỏ tôi đã cùng bọn họ trèo cây cắp trứng chim, lội sông bắt cá. Tôi không thích mặc váy vì đi lại khá bất tiện.
Anh cả tôi là trùm khai thác mỏ vàng, anh ấy tìm những nhà thiết kế chuyên môn ở Paris để định chế trang phục theo mùa cho tôi.
Nhưng tôi chỉ thích quần, bởi vì chạy nhảy tiện hơn.
Nhưng không ngờ, mẹ tôi nghĩ đó là quần áo quê mùa.
Nghĩ mãi không ra là kiến thức ai kém hơn ai.
Khi bước lên xe, chân tôi bị ai đó giẫm lên, theo phản xạ tôi đá lại một cái.
Tiểu Tử mong manh yếu đuối, ngã xuống đất trông như c.h.ó gặm bùn vậy.
Cô ta đã khóc sướt mướt, xin lỗi tôi:
"Viên Viên, chị không cẩn thận giẫm chân em, đều là lỗi của chị."
Ồ!
Anh hai từ nhỏ đã nghiện internet, năm lớp bốn đã bắt đầu càn quét các trang web lớn.
Sau khi đúc kết từ tiểu thuyết phương pháp xác định bản chất con người.
Giả vờ yếu đuối để chiếm thiện cảm.
Đây không phải là kích bản yêu thích của mấy đứa trà xanh sao?
Tôi còn chưa kịp “pha trà” thì anh trai ruột Lâm Truy của tôi, đã chạy tới.
"Tiểu Tử, đừng nói lời xin lỗi với kẻ không biết điều, cô ta không xứng."
Thấy tôi thờ ơ mặc kệ, anh ta bừng bừng tức giận:
"Tiểu Tử là em gái mà tôi yêu nhất, đừng cho rằng dựa vào quan hệ huyết thống là có thể chia cắt tình cảm anh em chúng tôi."
Tôi cười khúc khích.
Nhìn dáng vẻ không mấy thông minh đó của anh ta, khẳng định đã bị trà xanh đùa giỡn đến xoay mòng mòng.
2
Trên đường về, tôi chẳng muốn nói chuyện nên dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bố tưởng tôi ngủ nên vừa lái xe vừa an ủi Tiểu Tử:
"Bảo bối à, không nghĩ đến thông báo tìm người nhiều năm trước sẽ bị lật lại. Nếu không phải sợ mất mặt với người ta, bố cũng sẽ không mang Viên Viên trở về."
Mẹ đồng ý ngay với những gì bố nói.
"Đúng vậy! Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng con thành danh môn thục nữ, đây là điều một đứa nhà quê không thể làm được.”
Lâm Truy kích động đến nước bọt văng tứ tung, dính lên cả cổ của bố.
"Tiểu Tử, nếu con bé nhà quê này dám khi dễ em, anh sẽ cóc đầu nó thật mạnh để trút giận cho em.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Đây là màn trình diễn người một nhà tương thân tương ái sao?
Thật ra tôi có thể hiểu tại sao bố mẹ lại thích Tiểu Tử hơn.
Có một từ trong kinh tế học gọi là chi phí chìm.
Họ đã đầu tư thời gian và tiền bạc vào Tiểu Tử.
Còn quảng bá cho cô ta.
Khiến Tiểu Tử trở thành một tiểu thư danh giá khá nổi tiếng.
Làm thế nào một đứa con gái sống ở vùng núi hẻo lánh như tôi có thể sánh kịp.
Nhưng bố mẹ không hề biết rằng việc họ gặp tôi trong thôn, đều là do bố nuôi tôi sắp đặt.
Hồi đó, bố nuôi vớt tôi từ dưới sông lên.
Khi còn nhỏ, tôi đã bị nhiễm trùng phổi nặng.
Ông ấy mời những bác sĩ có tiếng trong giới y học thay phiên nhau cứu chữa, giành lại tôi từ tay tử thần.
Thấy tôi đã phải chịu nhiều thiệt thòi khi còn nhỏ, ba người anh trai đối xử với tôi vô cùng tốt.
Nhưng bố nuôi không yên lòng.
Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ông đều bảo tôi lên núi để hít thở không khí trong lành.
3
Cuối cùng cũng đến nơi.
Bố nhìn tôi đầy thương hại.
"Viên Viên, đó giờ con chưa từng ở nhà đẹp như vậy đúng không? Có biết dùng máy nước nóng không?”
Phải nói một câu, đám ngốc này tới cửa cũng không thèm hỏi thăm tình hình nhà bố nuôi tôi sao?
Không nói đến anh cả là trùm khai thác mỏ vàng, anh hai cũng là hắc mã trong giới khoa học kỹ thuật, còn anh ba là một nghệ sĩ vĩ cầm thiên tài.
Bọn họ tuy lai lịch không tầm thường nhưng đều là một đám cưng chiều em gái tới tận xương.
Anh cả sớm đã mua cho tôi một ngôi nhà rộng năm trăm mét vuông trong thành phố.
Anh hai đã giúp tôi lắp đặt những món đồ nội thất hiện đại đắt tiền, ngay cả nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng được điều khiển bằng giọng nói.
Còn anh ba, người bị giới giải trí trăm phương nghìn kế muốn cho ra mắt, đã xây dựng một phòng hòa nhạc nhỏ ở tầng hầm.
Ngay khi có dịp lập tức bắt tôi phải thưởng thức màn biểu diễn solo không phải ai cũng được nghe của anh ấy.
Không còn lựa chọn nào
khác ngoài việc nhìn bố tôi với vẻ thương hại.
"Thành thật mà nói, đây là ngôi nhà tồi tàn và nhỏ nhất mà con từng ở.”
Cơ mặt mẹ tôi giật giật, sắc mặt hơi xấu.
Lâm Truy với Tiểu Tử nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đầy vẻ khinh bỉ.
Bố đúng là người làm ăn đã quen sóng gió, nên tùy thời chuyển đề tài:
"Viên Viên, con lớn lên ở trong thôn, chắc học rất kém!”
“Mặc dù chỉ còn một học kỳ năm lớp mười hai, nhưng bố hy vọng con sẽ nỗ lực, sẽ giỏi hơn sau kỳ thi thứ ba.”
"Tiểu Tử là học sinh lớp chọn, nếu rảnh thì để con bé dạy kèm con.”
Mẹ lớn tiếng từ chối:
"Không được, nếu trì hoãn thời gian của Tiểu Tử thì sao?"
Lâm Truy cũng đồng ý.
"Bùn vẫn là bùn, dù trát thế nào cũng chẳng dính được vào tường.”
Xin lỗi! Tôi không nhịn được cười nữa.
Anh hai học rất giỏi, thời đi học lúc nào cũng đứng hạng nhất, chưa từng rớt khỏi ngôi vị đầu bảng.
Những mầm non như vậy đều được cử đi Thanh Hoa, Bắc Đại.
Và dưới những buổi dạy kèm đầy áp lực, tôi cũng trở thành sinh viên được tiến cử đến đại học Thanh Hoa.
Học hay không học đều không quan trọng.
Anh hai nói cuộc sống là phải trải nghiệm.
Để tôi biết cảm giác có bố mẹ ruột là như thế nào, bố nuôi sẽ không đón tôi về cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.
4
Bố gọi taxi đưa tôi đến trường.
Ông nói:
"Tiểu Tử muốn trực nhật, mẹ con lái xe BMW chở con bé đi rồi nên không chờ con.”
Tôi thờ ơ lên xe.
Tôi thầm nghĩ khi đủ mười tám tuổi nhất định phải thi bằng lái xe.
Nếu không chiếc xe Maserati do anh cả tặng chỉ có thể để vào gara bám bụi.
Khi đến lớp học, Tiểu Tử đã bị rất nhiều người vây quanh.
Họ nhìn tôi với vẻ ác ý.
"Tiểu Tử, đây là em gái mới nhận lại của cậu sao? Nhìn xấu hơn cậu nhiều.”
"Đừng nói như vậy! Em gái tôi lớn lên ở trong thôn, cô ấy không biết ăn mặc, trang điểm, bị nám cũng bình thường thôi."
“Ồ! Thì ra là đồ nhà quê!”
Tiểu Tử mỉm cười, lấy trong túi xách ra một hộp điểm tâm.
“Mọi người ăn thử đi, đây là mẹ tôi làm cho các cậu đó.”
Tôi nhướng mày.
Đều là một đám nịnh bợ, ra là mẹ đã chuẩn bị và thu xếp những mối quan hệ xung quanh cho Tiểu Tử.
Nhưng mẹ có nghĩ đến tôi không?
Đứa con gái mười tám năm lưu lạc bên ngoài không có trọng lượng gì trong lòng bà ấy sao?
Không quan tâm nhiều năm cũng chẳng nói tới.
Mất rồi tìm lại được cũng không thấy áy náy sao?
Tôi lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.
Có người hào hứng từ bên ngoài chạy vào lớp.
"Tôi nhìn thấy ngôi sao mới nổi Lăng Đoan ở trước cổng trường, cậu ấy bước xuống từ chiếc Rolls-Royce, không hổ danh là con trai của ông trùm tài chính và nữ minh tinh quốc tế, cực kỳ đẹp trai."
“Tiểu Tử, nghe nói cậu tới nhà họ Lăng dự tiệc, cậu ấy có vừa mắt cậu không?”
Tiểu Tử cười thẹn thùng, giậm chân hờn dỗi nói:
"Đáng ghét! Đừng nói bậy!”
Tôi cố kìm để không nổi da gà vì giọng điệu nũng nịu đó, tập trung suy nghĩ.
Tại sao cái tên Lăng Đoan nghe quen tai thế!
Thôi xong!
Chẳng lẽ là cái người tên Lăng Đoan mà lần trước tôi xúi giục anh hai tung lên mạng để trút giận thay anh ba ư?
Tôi trộm lẻn ra cửa sau chạy trốn.
Nhưng không biết xui xẻo thế nào.
Lại đụng phải một khuôn mặt lạnh lùng tự cao khiến người khác không muốn xâm phạm.
Lăng Đoan nắm lấy cổ áo tôi, trầm giọng nói:
"Tôi đã nói cho dù có đào ba tấc đất cũng phải đào ra cậu, giờ cậu muốn trốn sao?"