Dạo Bước Phồn Hoa

Giả


trước sau

Lưu Hiển chợt khóc lên, bật ra tiếng L nghẹn khóc thút thít như một tiểu

phụ nhân đang khóc vì bản thân không có tình cảm trượng phu, đàng hoàng đi theo hắn cả một đời, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.

Lưu Hiển đột nhiên quỳ gối xuống, "Lão phu nhân, ngài hãy cứu ta với!"

Diệp lão phu nhân hồi lâu mới thở dài, "Ta không muốn quản ngươi, làm quan cả một đời, chỉ biết tranh đường làm quan, cuối cùng thất bại là lẽ tất nhiên."

"Tất cả mọi chuyện đều là công bằng." "Cũng coi như ngươi là kẻ cầu gì được nấy."

Lưu Hiển hiểu thông suốt trở lại, "Vậy nếu như ta không tranh đường làm quan nữa thì SaO?"

Nếu như không tranh con đường làm quan nữa, hắn nên làm như thế nào?

Diệp lão phu nhân nâng mắt, bình tĩnh nhìn hắn, "Ta nhớ được lúc Tiên hoàng muốn vì Thái hoàng Thái hậu mà xây một tòa tháp Phật, khi đó, một vị Ngự sử đứng ra, tay cầm gậy Như ý mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nữ quyến nhà hắn, mang theo nữ quyến trong nhà đi ba bước dập đầu một cái suốt từ hoàng thành đến Chiêu Hóa tự. Hoàng đế biết được vô cùng xúc động, đi suốt đêm đến Chiêu Hóa tự triệu kiến vị Ngự sử kia."

"Ngươi biết vị Ngự sử kia nói cái gì không?"

Lưu Hiển nghe được sững sờ, người đã cứng đờ một chô.

"Vị Ngự sử kia nói, hắn làm như vậy chỉ muốn hướng Thái hoàng Thái hậu truyền một cái tin, Hoàng đế mà Thái hoàng thái hậu chính tay bồi dưỡng lên là một hôn quân không quan tâm tới sống chết của dân chúng, hơi một tý là xây dựng rầm rộ."

Tim Lưu Hiển nhảy loạn trong lồng ngực. Tất cả huyết dịch toàn thân đều dồn lên mặt. Hắn chưa từng nghe qua chuyện Xưa này.

Diệp lão phu nhân nói: "Năm đó, mấy địa phương Trung Thư Tỉnh, Giang Chiết đều gặp phải lũ lụt, triều đình mệt mỏi vì ứng đối tình hình thiên tai, dân chúng sống lang thang trôi dạt khắp nơi, cuộc sống bụng ăn không no."

"Năm đó, cuối cùng Hoàng đế lấy tiền bạc xây dựng tháp Phật cho Thái hoàng Thái hậu ra cứu nạn thiên tai."

"Năm đó, mùa đông đặc biệt lạnh, có không ít người chết rét, thế nhưng tới mùa xuân năm thứ hai, cây mạ trong ruộng lúa ở Sơn Đông, Giang Chiết xanh um tươi tốt, năm ấy lúa nước hoa nở vô cùng đẹp, Hoàng thượng sai người mang rất nhiều gạo mới của vùng Sơn Đông, Giang Chiết vào kinh, một nửa đặt trước nơi thờ Thái hoàng thái hậu, một nửa ban cho vị Ngự sử kia."

"Cũng năm đó, gia cảnh của Lưu gia các ngươi bắt đầu thịnh vượng, phụ thân ngươi được thăng làm Hữu thiêm Ngự sử."

Lưu Hiển cả người run rẩy, "Ngự sử kia đúng là phụ thân ta, nhưng từ trước đến nay phụ thân không nói với ta những thứ này, ta cũng không biết đêm đó Hoàng thượng đến Chiêu Hóa tự."

"Hoàng thượng không sửa Phật tháp là thông cảm với khó khăn của dân chúng..."

Đây là chuyện xưa hắn nghe được.

Mà phụ thân hắn đưa di vật do Thái hoàng Thái hậu ban cho tới Chiêu Hóa tự chẳng qua vì thành kính cầu phúc cho Thái hoàng Thái hậu. Sau này, phụ thân cũng giữ chức Hữu thiêm Ngự sử, còn bị người chê cười, nói là được hưởng ân huệ của Thái hoàng Thái hâu.

Nếu như phụ thân làm chuyện như vậy, vì sao không nói cho hắn, vì sao không đổi diện giải thích rõ với những người đó.

Diệp lão phu nhân đứng lên, bà nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Lưu Hiển, "Ngươi cho là toàn bộ chuyện ngươi thấy đơn giản vậy sao? Ngươi nhìn người ta vinh nhục hưng suy là đơn giản như vậy, lại còn oán hận vì sao bản thân không đủ vận may."

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, người cũng chỉ là người ngu ngôc mà thôi."

Lưu Hiển thông suốt, nước mắt chảy xuống, ánh mắt phụ thân khi qua đời nhìn hắn dường như đang hiện lại trước mắt. Hắn luôn không hiểu, hắn đã có thành tựu như vậy, tại sao trong mắt phụ thân vẫn là Vẻ mặt thấy vọng như thế.

Cuối cùng hắn đã làm sai điều gì?

Lúc phụ thân lâm chung, cho hắn một nắm hạt thóc, nhưng cũng chưa nói cho hắn nguyên do này.

Lưu Hiển vẫn không hiểu: "Vì sao ông ấy không nói chứ? Vì sao ngay cả ta cũng lừa gạt. Nếu như ông ây nói cho ta biêt, ta... biêt đâu..."

Diệp lão phu nhân nói: "Bởi vì tính cách một người thế nào là vĩnh viễn không dạy được, Vĩnh viễn là vậy, ngươi làm quan nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ là một vị quan giả thanh liêm mà thôi."

Lúc này, Lưu Hiển bỗng nhiên cảm thấy lòng tràn đầy khổ sở, hắn cúi người xuống, quỳ sụp trên mặt đất, lần này hắn không khóc lên tiếng chỉ là lặng lẽ suy nghĩ và rơi nước mắt.

Diệp lão phu nhân đi tới trước mặt Lưu Hiển, "Ta đã đáp ứng ông ấy, ở một thời điểm đáng giá, chỉ điểm cho con cháu của ông ấy, giờ ta đã làm xong rồi."

Diệp lão phu nhân ra khỏi nhà chính, sau nửa ngày quỳ trên mặt đất, Lưu Hiển lảo đảo đứng lên, hắn sải bước đi ra
ngoài, hắn ngẩng đầu lên, thấy được vầng sáng mặt trời treo ở chân trời.

Lúc này hắn không thể làm một giả quan tiêp nữa.

Hắn là thủ bị Hàng Châu, hắn muốn cho người Tây Hạ, Lý Thành Mậu đều biết, Lưu Hiến hắn là thủ bị của Hàng Châu.

Cổ đại thái thái thấy một người sải bước đi ra cửa chính Diệp gia, bà ta cũng không có thấy rõ ràng tướng mạo người kia nhưng bà ta đoán được người này chắc là Lưu Hiển.

Hàng Châu xảy ra chyện lớn như vậy, quan viên Hàng Châu đều sẽ phải đi tìm người thương lượng biện pháp đối phó, dù Diệp gia đã rời xa triều đình nhưng thực tế, Diệp lão phu nhân chỉ cần đưa tay với vẫn có thể khuấy động toàn bộ thế cục.

Cho nên hắn mới tới nơi này.

Mama Quản sự của Diệp gia đến Hứa gia làm khách, đề cập tới bộ kim ty bào mà Diệp lão phu nhân quý trọng bị hỏng, muốn tìm người tới tu bổ, bà ta nắm trúng thời cơ này, tự tiến cử đến Diệp gia.

"Ngày hôm nay lão phu nhân không thoải mái, sợ rằng không thể gặp đại thái thái." Hạ nhân Diệp gia hướng Về phía Cổ đại thái thái tạlỗi, "Đó là kim ty bào... có thể giao phó cho Cổ đại thái thái."

Diệp lão phu nhân từ trước đến nay tính khí lớn, người cũng kiêu ngạo, Cổ đại thái thái đã biết từ đời trước, nhưng cũng bởi vì vậy mà bà ta mới phải tranh thủ đến, bà ta không thể đợi đến một thời gian nào đó khi Diệp lão phu nhân đứng ở thế đối lập với mình.

Cố đại thái thái vội nói: "Vậy không quấy rầy lão phu nhân, ta sẽ đem kim ty bào về từ từ Sửa lại..."

Quản sự Diệp gia vẻ mặt lại khó xử, "Chỉ sợ không được, lão phu nhân nói, bộ quần áo kia không thế mang ra khỏi phủ."

Cổ đại thái thái cũng nhíu mày.

Nói như vậy, bà ta phải ở Diệp gia tu bổ quần áo, như vậy không phải là trở thành hạ nhân của Diệp gia sao. Bà ta có lòng tốt đến hỗ trợ, chẳng lẽ lạiphải lưu lạc đến bước này?

Cổ đại thái thái bỗng nhiên thấy hận Cố Thế Thành, nếu như năm đó Cố Thế Thành chịu nghe lời của bà ta, đi theo con đường mà bà ta nói thì Cổ gia sẽ thịnh vượng phát tài, bà ta cũng sẽ thuận lý thành chương được người khác tôn kính. Mà bây giờ, bà ta chỉ là một phu nhân ở góa, không biết vẫn phải nhẫn nại đến khi nào mới có thể vinh quang mà đứng trước mặt người khác.

Vì tương lai, bà ta chỉ có thể nén giận.

Quản sự Diệp gia nói: "Ta biết việc này sẽ làm đại thái thái khó xử, bằng không cứ đợi đến khi lão phu nhân nhà chúng tôi thoải mái trong lòng thì lại mời đại thái thái vào phủ."

"Nào có chuyện gì." Cổ đại thái thái cười lên, "Có thể giúp một tay, trong lòng ta là rất cao hứng. Nếu đã như vậy thì cứ ở lại Diệp gia sửa đồ là được rồi."

Vẻ mặt Quản sự Diệp gia vui mừng, "Vậy ta dẫn đại thái thái đi tới."

Hạ nhân Diệp gia đem sự việc bẩm báo toàn bộ cho Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, "Cứ như vậy không phải rất là tốt sao, ta có kim ty bào của ta, cô ta cũng nhận được mong muốn mình, thực sự là một công đôi ViêC."

Hạ nhân Diệp gia gật đầu một cái, nàng ta không hiểu lão phu nhân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, "Ngài cảm thấy hứng thú đối với vị Cổ đại tiểu thư kia, muốn biết rõ sự tình Cố gia Sao?"

Nhưng Diệp lão phu nhân không nói lời nào, giống như đã ngủ thiếp đi.

Hạ nhân Diệp gia rón rén bước ra ngoài.

Mổi người đều bận rộn vì tâm tư của mình, ai thắng ai thua, sau cùng sẽ có một kết quả.

Tin tức Hàng Châu bị người Tây Hạ công kích bất ngờ còn chưa đưa đến Dương Châu, Hàn Ngự sử đã bị người kéo ra từ trong lòng theo mỹ nhân vì một chuyện còn khủng bố hon.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện