Dạo Bước Phồn Hoa

Bắt đầu


trước sau

Tin tức Dương Châu bị người Tây Hạ tân công truyền đến Trân Giang.

Hàn Chương đập mạnh một tay xuống địa đồ.

Nhiều người Tây Hạ như vậy, nhất định là có người mở lực lượng phòng thủ phía Tây Bắc ra, thả đám người Tây Hạ này vào, bằng không chẳng có cách nào giải thích tình huống hôm nay cả.

Rốt cuộc là người nào làm chuyện như vậy, người nào có bản lĩnh làm chuyện như vậy?

Thái tử?

Mọi người đều biết, hắn là người nhà mẹ đẻ của Ninh Vương phi, đã sớm bị coi là bè đảng của Thái Hậu, cho nên hắn tận lực rời xa triều đình, mặc kệ Hoàng thượng và Thái hậu đấu đá thế nào, chỉ cần hắn vững vàng bảo vệ cửa ngõ Đại Tề, Đại Tề cũng sẽ không xảy ra đại sự gì.

Thế nhưng lúc này lại có người dám động tay chân.

Cho dù tranh đấu như thế nào đi nữa thì cũng không nên dẫn kẻ trộm vào nhà, Thái tử hoang đường như vậy, nếu làm hoàng để sẽ càng khiến cho Đại Tề gặp tai họa.

Hàn Chương chưa bao nghĩ muốn tham gia nội chính, lúc này bỗng nhiên cảm thấy trong ngực nảy sinh một cổ tức giận.

Hắn không thểkhông chen vào.

Nếu như chuyện Thái tử thông đồng với địch là sự thật, hắn phải có một cái tính toán thật tốt, làm sao để kéo xuống Thái tử khỏi ngôi Vị trữ quân.

Thái tử xuống, giúp người nào lên mới tốt? Ninh Vương?

Hắn thực sự phải đổi thành đảng phái của Thái hậu? Ngoại trừ con đường này ra, hắn còn có thể có đường khác để đi hay không?

Hàn Chương đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ đẩy chén thuốc tới.

Hàn Chương nhìn thuốc đen như mực.

Hình như đã lâu hắn không nếm được mùi vị của thuốc, lần trước, hắn suốt đêm hồi kinh, dính nước mưa một ngày một đêm, đại ca thấy thế liền phân phó lang trung trong phủ viết cho hắn một đơn thuốc trị phong hàn, thuốc rất đắng, uống rồi liền cảm thấy ấm ар.

Đại ca trách mắng hắn, dù gì hắn cũng là tướng quân nắm trọng binh, sao bản thân lại không cân thận như thế?

Không trở về nhà, không có một đứa con nối dõi nào, nhìn dáng vẻ thì biết dù ở biên cương cũng không có một nữ nhân nào phục thị.

Cả ngày hắn quay quanh một đám hán tử, đâu cần những thứ này?

Hàn Chương nghĩ tới đây liền cười cười, lại muốn xembản đồ.

"Uống thuốc trước đã."

Bàn tay nhỏ bé lại cầm chén thuốc đẩy một cái về phía trước, trong thanh âm non nớt rõ ràng mang theo vài phần uy hiếp, "Hồ tiên sinh viết đơn thuốc đề phòng nhiễm phong hàn, nhất định phải uống đúng hạn."

Hàn Chương chỉ có thể đồng ý, đưa tay xoa Xoa đầu Lang Hoa, sau đó cầm chén thuốc lên uống một hơi. Lúc buông chén thuốc, Hàn Chương nhìn lướt qua binh sĩ đứng gác ở bên ngoài doanh trướng, hơi lùn, vẻ mặt cũng rất non nớt, hắn vẫy tay kêu tướng sĩ đến, thuận miệng hỏi: "Người doanh trại nào? Đi theo ai?"

"Chúng ta là lực lượng phòng thủ từ Thái Châu, ngày hôm qua được Bách Hộ dẫn tiến vào Trấn Giang, hôm nay tới đổi quân cùng huynh đệ Trấn Giang, Trịnh Thiên Tổng bên này thiếu một người nên..."

"Vậy khẩu lệnh hai canh giờ này là gì?" "Dư huy." Hàn Chương gật đầu, để cho người nọ đi ra.

Lang Hoa mở to hai mắt, nàng ở chỗ này thời gian dài như vậy mà không nhìn thấy hắn, người này hành động giống như quỷ mị vậy, gây ra một vụ hỏa hoạn ở Hàng Châu Xong bỏ chạy vô tung vô ảnh, vậy mà giờ lại trốn vào trong quân đội Hàn Chương, lá gan hắn cũng ghê gớm thật. Mặc dù hắn có một thân võ nghệ cao cường nhưng cũng đừng quên người mà hắn phải đối mặt bây giờ là Hàn Chương.

Thường Thắng tướng quân Hàn Chương của Đại Tê.

Ngộ nhỡ lộ ra cái gì, quân dưới trướng đều là những người giỏi nhất bên cạnh Hàn Chương, chỉ cần Hàn Chương dặn dò một tiếng, bất luận là ai cũng rất khó chạy thoát khỏi nơi này.

Giờ hắn còn tới nơi này làm gì?

Hắn diễn cũng giỏi lắm, làm cho khuôn mặt mình hơi đen, trên mặt ít đi vẻ ngây ngô, mặc một thân áo giáp, nhìn không có chút sơ hở nào. Hơn nữa bên trên triều đình đưa tới cho Hàn Chương hơn phân nửa là tân binh, đúng là làm cho người khó phân biệt thật giả. Triệu Linh ở chỗ này, nhất định là phải có chuyện phát sinh.

Lang Hoa cố ý ở lâu một thời gian, thế nhưng Hàn Chương lại hiểu lầm mấy ngày nay Lang Hoa theo Hồ Trọng Cốt đi phát thuốc ở khắp nơi nên mệt mỏi, vươn tay đem Lang Hoa ôm tới cái giường nhỏ, lại phân phó bà tử nấu cho Lang Hoa một bát trà.

Lang Hoa vội vàng khoát tay, "Không cần, nhà muội có, một lát muội sẽ về nhà."

Hàn Chương cười nói, "Bà tử khác sẽ không có thói quen nấu chè đâu, muội tới nếm thử một chút." Nói xong lại dẫn
phó tướng đi nghiên cứu bản đồ.

Lang Hoa nhìn thoáng qua Tiêu ma ma, Tiêu ma ma lúc này mới nhớ tới, vội vàng đi ra sau giúp đám bà tử. Nàng tới chăm sóc Hàn Chương chứ không phải để Hàn Chương tới chăm sóc mình, kỳ thực ở chỗ Hồ Trọng Cốt còn có rất nhiều chuyện chờ nàng, chỉ là... nàng thực sự muốn biết Triệu Linh muốn làm cái gì?

Lang Hoa không khỏi nhìn sang hướng Triệu Linh, Triệu Linh cũng nhìn về phía nàng, cặp mắt lóe lên, hình như có chút tâm tình.

Trong lòng Lang Hoa chợt lạnh.

Chẳng lẽ là Triệu Linh bị người phát hiện, bất đắc dĩ mới phải trốn tới đây?

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong lòng, sau đó nàng liền cười một tiếng, cũng là đáng đời hắn.

Lang Hoa ăn hạch đào, không đợi nàng ăn xong, Hàn Chương lại đặt thêm một chén ở trước mặt nàng. Nàng không khỏi hé miệng cười, người ca ca Hàn Chương này đối với nàng thực sự thật sự quá tốt. Kiếp trước, ở Lục gia, dù cho nàng là một người mù cũng không được trân trọng như vậy. Lúc Lục nhị thái thái ngã bệnh, nàng còn phải ở bên giường hầu hạ bệnh tật, kết quả Lục nhị thái thái ghét bỏ nàng chân tay vụng về, đã trực tiếp ném cả bát thuốc vào tay nàng.

Lúc đó nàng rất là tức giận, không biết nóng nảy từ đâu tới, đứng lên mắng Lục nhị thái thái một trận, mặc dù nàng là một người mù nhưng cũng không phải là hạ nhân, không thể để cho người làm nhục như vậy, nếu như Lục gia không thích thì cứ trả lại nàng dâu là nàng, nhưng phải viết văn thư chính thức, bởi vì nàng là chính thê được Lục Tam gia dùng kiệu sáu người khiêng cưới về.

Nàng mắng chửi như vũ bão làm cho Lục nhị thái thái không biết phải làm gì. Thế nhưng, chờ Lục nhị thái thái khỏi bệnh liền lập tức lăn qua lăn lại Lục gia một cách nghiêng trời lệch đất. Lang Hoa nhớ kỹ, ngày đó Cổ đại thái thái tới phòng nàng, đầu tiên là hỏi tình huống của nàng, sau đó liền khuyên bảo nàng cứ xin lỗi Lục nhị thái thái, nàng không chịu đi, nàng nghĩ mình không làm gì sai, không thể một mực cứ cúi đầu khuất phục như thế. Mặc dù nàng là một người vợ nhưng nàng cũng có tôn nghiêm làm người.

Coi như Lục gia muốn bỏ nàng, nàng cũng nguyện ý.

Đây đã là ranh giới cuối cùng của nàng, dù cho nàng bị dưỡng thành chim hoàng yến trong lồng tre, nàng cũng có thể vì tôn nghiêm đụng lồng mà chết.

Cổ đại thái thái nghe xong lời này hết sức kinh ngạc, lần đó cũng không nói gì thêm, chỉ là cùng nàng hàn huyên rất nhiều chuyện khi còn bé. Lúc đó nàng đang còn giận nên chỉ nghe đáp câu được câu không.

Sau đó, Lục Anh trở về, đầu tiên là đi trấn an Lục nhị thái thái, sau đó xem thương thế trên tay nàng không có Việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, Lục Anh đến trong phòng Lục nhị thái thái rồi chỉ vào một hạ nhân mắng nửa canh giờ, mắng nàng ta biết rõ mắt Tam nãi nãi không tốt lại còn đem thuốc đang nóng giao cho Tam nải nãi, còn làm cho tay của Tam nãi nãi bị thương.

Lang hoa biết đó là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Lục nhị thái thái ở trước mặt Lục Anh cũng không dám lên tiếng, chuyện này liền di qua.

Thế nhưng một ngày nào đó, nàng lại cảm giác được Lục Anh có tâm sự, không phải bởi Vì Lục nhị thái thái mà nguyên nhân là tính tình nóng nảy của nàng. Nàng rất hiểu Lục Anh nên có thể đoán được tâm tư của hắn, vì vậy nàng nói cho Lục Anh, nàng cảm thấy đây mới là nàng, cũng không phải một vị tiểu phụ nhân chỉ biếtnhận lỗi, vì tôn nghiêm của mình, nàng một bước cũng không nhường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện