Dạo Bước Phồn Hoa

Thức ép


trước sau

Sau khi Hàng Châu bị người Tây Hạ tập kích, trên đường phố luôn rất

lạnh lẽo, các nhà giàu có đóng cửa không ra, rất nhiều tửu lâu cũng đã đóng cửa không tiếp khách.

Có người muốn dời khỏi Hàng Châu, lại sợ gặp phải giặc cỏ, kết quả bi thảm của Lục gia ở Trấn Giang mọi người đều nhìn thấy rồi, lấy nó để cảnh giác. Vẫn may trong thành Hàng Châu, mấy quan to hiển đạt nổi tiếng đều không có động tác gì lớn, mới khiến cả bầu không khí ổn định trở lại.

Đây là sự yên bình bề ngoài, đằng sau mọi người đều biết, những quan to hiển đạt đó không nhàn rỗi, bồ câu đưa thư và khoái mã trong thành Hàng Châu gần như đều chạy về Kinh Thành rồi, Lý gia mỗi ngày đều phải đón mấy lượt khách, đều là hỏi thăm Lý Thành Mậu khi nào sẽ xuất binh.

Lý Húc bị Hàn Chương đánh bị thương, vốn là việc mất mặt, Lý gia không muốn rêu rao nhưng các đại hộ của Hàng Châu vẫn là nhận được thông tin, dùng các loại lý do đem thuốc cao và đồ bổ tới, để mong lấy được lòng của Lý Húc, khiển Lý Húc không chỉ không xấu hổ, trái lại có loại cảm giác cao cao tại thượng.

Lần này Lưu gia mời hắn ta dự tiệc, nhất định sẽ tâng bốc hắn trong bữa tiệc, đây là nơi Lý Húc thích nhất, cứ coi như vết thương trên người không hoàn toàn khỏi hẳn, hắn cũng phải tới đó.

Quản sự có chút lo lắng, “Đại gia, vết thương của ngài... lão ngự y từng giao phó, không thể uống rượu...”

Lý Húc trợn tròn mắt, “Ai nói ta muốn uống rượu? Ta chỉ là nghe hát.”

Quản sự đột nhiên không dám nói thêm gì nữa, “Có cần nói với lão gia một tiếng không a."

Lý Húc vội khua tay, “Đừng nói,” Nếu để phụ thân biết rồi, khẳng định sẽ không đồng ý, “Phụ thân công vụ bận rộn, đừng để người bận tâm vì ta.”

Quản sự đáp lại một tiếng.

Lý Húc bảo nha hoàn cầm trường bào màu lam quý giá, trang điểm đầy sức sống, lén lén lút lút ngôi kiệu đến Thúy Kim Lâu.

Lưu nhị gia ỷ tổ phụ là Thủ Bị Hàng Châu, thường ngày cùng tham gia yến tiệc, Lưu nhị gia xưa nay chưa từng nói chuyện với hắn, trong lòng Lý Húc luôn đè nén cơn giận này, hôm nay coi như có thể mở mày mở mặt.

Nhà Lưu Thủ Bị hắn cũng có ngày này.

Đẩy cửa ghế lô, Lý Húc liền nhìn thấy hoa nương đứng ở trong phòng, đứng đầu trong đám mỹ nữ, một nữ kỹ được Lão Bảo Tử nuôi thành đại gia khuê tú thông hiểu lễ nghĩa, nhìn không khác gì so với nữ quyến nhà đại hộ, lại toàn thân trên dưới đều là đồ quý, biết hát biết cười, tắt đèn càng là có thể khiến người ta toàn thân mềm nhũn, sung Sướng rạO rựC.

Lý Húc không cầm được nuốt một ngụm, giờ hắn đã cảm thấy trở nên vui sướng, nhưng việc này không được để người trong nhà biết, hắn quay đầu dặn dò nô tài, “Đợi ở bên dưới, không có ta gọi không được lên lầu.”

Nô tài trả lời một tiếng đúng phép tắc rồi đi.

Hoa Nương nhẹ nhàng rót trà cho Lý Húc, mùi thơm son phấn nhè nhẹ thoảng bên người, khiến Lý Húc đột nhiên thần hồn điên đảo. Lý Húc uống một ly trà vào bụng, tất cả mọi việc đều vứt bên ngoài cửu tiêu, đang chuẩn bị tay trên tay dưới với Hoa Nương, đột nhiên liền cảm thấy trước mặt mơ hồ, cả người cũng không nhấc lên nổi, lại nhìn thần tình của Hoa Nương đó đã thay đổi, khuôn mặt vốn cười đột nhiên trở nên lạnh buốt.

Lý Húc còn chưa làm rõ là chuyện gì, từ trong góc đã xuất hiện mấy người, một người nhét nắm rẻ vào mồm hắn, một người dùng thừng trói hắn thành bánh, nhìn thấy tình hình này Lý Húc đã sợ tới hồn bay phách tán, muốn vùng vẫy trên người lại không có chút sức lực nào.

Đây là một ván cờ, có người bố trí đợi ở đây, đợi hắn uống trà đã bỏ thuốc của Mông Hãn xong, liền tới động thủ.

Những người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì? Khi hắn đang cảm thấy bị người ta trói tới nghẹt thở, liền nhìn thấy một khuôn mặt, khuôn mặt của Lưu Hiến.

Vì sao? Lưu Hiển và phụ thân có chút giao tình, vì sao muốn hại hắn?

Trong mắt Lý Húc đầy khẩn cầu, nhưng người cả phòng đều là thần tình lạnh như băng, họ trầm mặt nhấc đao lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lau trên cổ hắn Vạy.

Rất nhanh trong phòng lại vào thêm mấy

người.

Lý Húc kinh ngạc phát hiện, những người này hắn hầu như đều quen, đều là tử đệ của nhà đại hộ thường xuyên qua lại trong thành Hàng Châu, khi mọi người không có việc gì cùng nhau uống rượu, cùng nhau gây chuyện, mà họ giờ đều đứng ở đây.

Lưu Hiển lấy ra một tờ giấy, “Việc hôm nay, mọi người đều là tự nguyện tham gia, bất luận tới đâu chúng ta đều sẽ làm chứng cho nhau, ai cũng không gặp Lý đại gia.”

Lý Húc trợn tròn mắt, nhìn mọi người nổi đuôi nhau lên trước cầm bút lên.

Đầu Danh Trạng.

Tất cả mọi người đang viết Đầu Danh Trạng trước mặt hắn.

Như vậy, không có ai có thể tố cáo đổi phương, bất luận tới đâu họ cũng sẽ muôn miệng một lời, dù hắn chết ở đây, quan phủ cũng không tra được bất cứ chứng cứ gì.

Họ sao dám làm như vậy, mắt Lý Húc đảo sắp choáng rồi.

Mặt của Lưu Hiển tới trước mặt hắn, “Không có cách nào, đây là
quy tắc, Lý gia các người vì tiền đồ có thể bất chấp sự sống chết của chúng ta, chúng ta để tự bảo vệ liền phải hạ sát thủ, đây là quy tắc”

Lý Húc sợ hãi vũng vẫy.

Lưu Hiển nói: “Chúng ta không thể để người Tây Hạ tấn công thành Hàng Châu, nếu Lý gia các ngươi không giải được nạn của chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự mình động thủ, lẽ nào không phải sao?”

“Chúng ta không muốn giống như bách tính của thành Dương Châu, già trẻ lớn bé, sản nghiệp nhà chúng ta đều ở đây, mạng của ngươi không đáng mấy tiền.”

Lý Húc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang run rẩy.

Họ có thể sẽ giết hắn, nhất định sẽ giết hắn.

Lưu Hiển đột nhiên nói: “Ngươi còn muốn sông không?”

Trong mắt Lý Húc lại đốt lên ngọn lửa hi Vọng, không ngừng gật đầu, muốn, đương nhiên hắn muốn sống, chỉ cần có thể để cho hắn sống.

Lưu Hiển lại khôi phục lại biểu cảm hiền từ, “Vậy được, chỉ cần viết theo ta nói, ngươi có thể sống sót, vì lần này ta muốn đưa ngươi tới Dương Châu, người Tây Hạ đang tấn công thành Dương Châu...”

Lý Húc trợn ngược mắt, ngấthẳn đi.

Lý Thành Mậu hai ngày nay tâm trạng rất tốt, dù Thành Hàng Châu xảy ra chút hỗn loạn, nhưng việc của Lưu Hiển không có liên quan tới hắn, tất cả đều theo kế hoạch định sẵn của hắn tiến hành, Lý Thành Mậu gọi Lục Văn Hiển tới bàn bạc, rốt cuộc khi nào tới Trấn Giang được, Lục Văn Hiển vừa tới Lý gia, hạ nhân Lý gia liền thất kinh cầm một lá thư đi vào cửa.

“Không xong rồi, lão gia, đại gia xảy ra chuyện rồi!”

Lý Thành Mậu đột nhiên trầm lại, nhìn thấy lá thư trong tay Quản sự, một khóc thư đã bị máu tươi nhuộm đỏ rồi, Lý Thành Mậu chỉ cảm thấy bên tai vang lên Ong ong, hắn lập tức mở thư ra, bên trong là bút tích của Lý Húc.

Chỉ có một dòng chữ: Con tới Dương Châu 术· Ol.

Dương Châu.

“Hắn đến Dương Châu làm gì? Người Tây Hạ đang ở đó, hắn không thể tới Dương Châu.”

Lục Văn Hiển đi tới nhìn một cái, không cầm được cũng kinh ngạc, “Lẽ nào là bị người Tây Hạ bắt đi rồi?”

Lý Thành Mậu lắc đầu, không thể nào, người Tây Hạ tuyệt đối sẽ không tới bắt Lý Húc đi, ép hắn xuất chiến, đây nhất định là cái bẫy. Là ai đã đặt cái bẫy này cho hắn?

Nhất định là Hàn Chương, Hàn Chương ép hắn xuất chiến mới có thể bắt đi Húc Nhi như vậy.

Lý Thành Mậu vừa nghĩ tới đây, Quản sự tới báo, “Thủ Bị đại nhân tới rồi, nói là có việc quan trọng muốn gặp lão gia, mời lão gia ra ngoài gặp.”

Lý Thành Mậu chau mày, Lưu Hiển đang yên đang lành vì sao bảo hắn ra ngoài gặp.

Lý Thành Mậu kiên nhẫn bước từng bước lớn ra ngoài cửa.

Trước cửa Lý gia, Lưu Hiển mặc quan phục oai phong cưỡi trên ngựa, râu hàm dưới đã được cắt tỉa, chỉ để lại một búi mỏng mảnh, tay chống trường kiếm giữa eo, vẻ mặt rạng rỡ liền đổi thành bộ dạng tuổi già sức yếu trước đó, sau lưng hắn là Thủ Quân Hàng Châu mặc giáp trụ.

Lý Thành Mậu có chút ngạc nhiên, không ngờ Lưu Hiến lại mặc chính thức như vậy.

Lưu Hiển nhìn Lý Thành Mậu hơi ngây ra, “Lý đại nhân, nghe nói quý công tử đã tới Dương Châu, ngài khi nào hành động? Thành Dương Châu bị người Tây Hạ vây khốn, quý công tử tới đó e là sẽ gặp phải độc thủ của người Tây Hạ, nếu ngài lo lắng cho hắn thì phải lập tức phát binh tới, muộn rồi... e là tính mạng của quý công tử không bảo toàn.”

Là hắn. Lý Thành Mậu trợn tròn mắt, là Lưu Hiển.

Là Lưu Hiển bắt Húc Nhi ép hắn tới Dương Châu.

“Lý đại nhân, mấy vạn viện quân của ngài ở ngoài thành Hàng Châu nửa tháng, bách tính trong thành chúng ta nuôi ăn nuôi uổng, khi nào ngài đi đánh trận đây?” Trong đám người không biết là ai nói một câu, lập tức bách tính xung quanh đều ào ào hét lên.

“Không đi đánh người Tây Hạ thì cút khỏi Thành Hàng Châu chúng ta.”

“Ra ngoài...”

“Ra ngoài...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện