Xu Minh có thể xác định Hàn Chương giờ đang chỉ huy quân đội chém giết họ.
Không, không phải chém giết, mà là hợp vây giết họ.
Cho nên, hắn vứt bỏ tôn nghiêm của mình, bỏ lại thuộc hạ, chỉ để thoát thân, nhưng giờ hắn lại phát hiện mình không có đường nào chạy trốn.
Đây là một tấm lưới từ trên trời rơi xuống chụp chặt họ lại, hắn liều mạng muốn phá lưới, lại phí công Vùng Vây.
Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, là tiếng đại quân hợp vây tới.
Giống như cuộc chiến Trấn Giang, quân đội của Hàn Chương xông ra khỏi thành như thủy triều, khiến phản quân tan tác.
Quân đội người Tề không phóng tên nữa, vì phóng tên giết chết họ không đủ đểxả bớt nộ khí trong lòng người Tề, họ muốn giống như dũng sĩ cầm đao lên chém giết, họ muốn dùng tất cả sức mạnh đểxua đuổi quân cướp bóc giẫm chân lên gia viên của họ.
Đối diện với người Tề hung hãn như vậy, người Tây Hạ cũng không phát ra được nộ hống như dã thú đó nữa, họ đã mất hết khí thế, giống như kết cục của những phản quân đó.
Bên tai là một loạt tiếng hoan hô, tiếng trống, tiêng la hét.
Bóng người trước mặt này cũng đang càng ngày càng cạo lớn trong những thanh âm ấy, vây chặt hắn lại, muốn quyết sinh tử với hắn.
Xu Minh muốn quay người bỏ trốn, nhưng vinh dự của dũng sĩ Tây Hạ không cho phép hắn làm như vậy, Xu Minh cầm đao lên, lao người về phía trước, lần này hắn sẽ dùng sức liều mạng, hắn tự cho rằng không có mấy người có thể giữ được đao này của hắn.
Nhưng người đó không né không tránh chỉ nâng trường đao trong tay lên.
Tiếng va đập của sắt đá vang lên, hai cán đao va vào nhau, nổ ra ánh lửa rực rỡ.
Hai người cứ đứng mãi trên đất, ai cũng không động đậy.
Xu Minh ngơ ngác nhìn người phía trước, dù không nhìn thấy gương mặt người này, nhưng từ trên người của người này hắn cảm nhận được một loại khí thế cao quý mà kiêu ngạo, cứng rắn đỡ lấy một đao này, nếu không phải từ nhỏ tu tập nội lực, tuyệt đối không thể còn kiên trì đứng ở đây.
Xu Minh đột nhiên buồn rầu.
Không ngờ lần này tới Giang Chiết lại gặp phải nhiều nhân vật lợi hại như vậy.
Hắn đã coi thường Đại Tề, coi thường quân đội của Giang Chiết.
“Bắt được đầu sỏ, vinh nhục cùng chịu.” “Bắt được đầu sỏ, vinh nhục cùng chịu.” Tiếng hô hào vang lên khắp nơi.
Xu Minh ngửi được mùi trên người người Tây Hạ, họ đều đã chết ở đây không chút tôn nghiêm, nát vụn trên mảnh đất này.
Đây là sự nhục nhã lớn nhất của họ.
Xu Minh chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, “woa” nhả ra một ngụm máu tươi. Hắn cầm đao lên lại đánh tới, trường đao trước mặt múa lên, giống như đao trận kín bưng không lọt gió vây hắn bên trong, hơi hơi đẩy về phía trước, đột nhiên cắt một vết dài trên cánh tay hắn, hắn cảm giác được chất lỏng nóng hổi tuông ra từ cánh tay.
Xu Minh không dễ dàng gì mới đứng vững được cơ thể rung rung lắc lắc của mình, hắn hét tới: “Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai?”
Đối phương lại không chịu nói nửa câu, cũng không hề sốt ruột, từ từ chiến đấu với hắn, giống như phải làm kiệt quệ sức mạnh của hắn, hoặc là như đang trêu chọc một con chuột nhỏ sắp mệt mỏi kiệt sức.
Xu Minh đầu đầy mồ hôi, hắn đã chịu hết giày vò, ý khí ngày xưa đã hết sạch, trở về Gia Lan Sơn cũng sẽ bị người ta chê cười, chi bằng nhân lúc này còn có sức lực dùng đao tự sát, cũng coi như chết một cách oanh oanh liệt liệt.
Xu Minh cắn răng cầm đao cứa vào cổ mình, hắn đã chuẩn bị xong đi xem mây trên Thánh Sơn, gặp nụ cười ấm áp trên mặt những thân nhân đã mất.
Hắn muốn thoát khỏi nơi như địa ngục này.
Nhưng lưỡi đao của hắn lại rơi trên vũ khí sắc bén, trường đao trong tay người đó nhanh chóng lướt qua khuỷu tay hắn, chặn trên cổ hắn, đột nhiên đẩy đao của hắn ra, sau đó tiến người về phía trước, dùng một sợi dây thừng trói chặt vai hắn lại. Hắn há hốc mồm, trong miệng lại bị nhét vào mảnh vải.
Xu Minh tim đập như trống, dường như đã rơi vào Vực sâu Vạn trượng.
Hắn sẽ không mất mạng ở đây, vì người Tề sẽ không để hắn chết đi một cách sung sướng như vậy.
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.
Ngọn đuốc bên cạnh hơi sáng, Xu Minh nhìn thấy một đường sẹo cũ trên mu bàn tay người đó, cuối cùng đến tướng mạo người đó hắn cũng không thể nhìn thấy.
“Ai.” Hàn Chương cưỡi ngựa vào thành, lập tức nhìn thấy hai bóng người, một người bị trói quỳ một gối xuống đất, người trói hắn đứng ở bên cạnh.
Đem ngọn đuốc lại gần, nhìn thấy trước tiên là khuôn mặt tái nhợt của người Tây Hạ Xu Minh.
Xu Minh lại bị người ta bắt được rồi.
Hàn Chương đột nhiên nhớ tới một người Phó Tướng từng nói Với
mình.
Ở Dương Châu, trong cuộc chiến Trấn Giang, đâu đâu cũng có bóng dáng của hắn, nhưng khi Hàn Chương bảo người đi tra hỏi kĩ càng, hắn lại biến mất một cách vô cớ.
Giờ người này lại ở ngay dưới mắt Hàn Chương.
Hàn Chương suýt chút nữa nhảy lên, đưa tay ra bắt người đó tới.
Người đó cầm cán đao lên chặn một chút, sau đó giống như cá chạch trơn tuột nhảy ra hai buóc.
Hàn Chương cao giọng hô hào, “Ngươi là người doanh trại nào? Báo tên lên.”
Người đó lại không nói chuyện, lạnh nhạt thi lễ với Hàn Chương, quay người muốn đi khỏi.
Lần này, Hàn Chương không thể dễ dàng để hắn chuồn đi.
Hàn Chương từ nhỏ tập võ, nội công thâm hậu, người đó luyện cũng là công phu chính tông, hai người đối đầu, nhất thời người đó không thể thoát thân, Hàn Chương lại bị vây tại chỗ không thể tiến lên trước.
Hàn Chương không cầm được kinh ngạc, trong Đại Tề có thể đánh hòa với hắn không có mấy người, người này bất luận là quyền cước hay là thân pháp đều thuần thục như vậy, khiến người ta không tìm được nhược điểm, chẳng trách Phó Tướng nói là “Nhân tài trời sinh”, Hàn Chương đột nhiên bị kích thích ý chí, hắn sao có thể để một người như vậy, đi lại tự do trong quân doanh của hắn.
“Rút Vũ khí đi!”
Hàn Chương nhắc nhở một tiếng, rút ra kiếm bên mình.
Người đó cũng khua trường đao trong tay lên, khi sắp giao đấu với lưỡi kiếm của Hàn Chương, trường đao đó lại chuyển hưởng, đổi thành đánh vào eo của Hàn Chương, còn người hắn lại không hề né tránh để lộ lồng ngực rộng, đón mũi kiếm của Hàn Chương.
Sắc mặt của Hàn Chương đại biến, hắn không phải muốn làm bị thương người này, người đã giúp hắn bắt được Xu Minh, bất luận là thân phận gì, giờ này khắc này đều là người Tề khiến hắn kính phục.
Hàn Chương muốn nétập kích ởeo, lại muốn thu lại lực đạo trong tay, nhất thời tay chân lóng ngóng, đợi khi hắn né qua, người đó thoáng chốc đã nhảy ra, vài bước lên xuống đã biến mất trước mắt.
Người đó lại tính chuẩn tâm tư và chiêu số của hắn, dùng cách đơn giản nhất thoát thân.
Hàn Chương nhất thời ngây ra đó khóc cười không được.
“Hàn tướng quân đừng lo, ta đã bảo người đuổi theo hắn.”
Không biết từ lúc nào, Thẩm Xương Cát lại đã tới bên cạnh.
Hàn Chương thu lại nụ cười trên mặt, chau mày nhìn về phía Thẩm Xương Cát, người hắn ghét nhất chính là những người của Hoàng Thành Ti này, hàng ngày ngấm ngầm trong bóng tối mưu tính cái không đàng hoàng, lúc nào cũng có thể xuất hiện đánh cho ngươi trở tay không kịp, người của Hoàng Thành Ti tới đây rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hàn Chương lạnh nhạt nói, “Thẩm Đề Cử không phải tới điều tra vụ án Hàn Ngự sử thông địch sao? Sao lại tới đây.”
Thẩm Xương Cát không hề để tâm thái độ của Hàn Chương, “Chúng ta là phụng hoàng mệnh đi tra án, nhưng thứ cần tra xét không chỉ là vụ án của Hàn Ngự sử” Nói rồi dừng lại, “Người Vữa nãy Hàn tướng quân có quen không?”
Hàn Chương nói đầy thâm ý, “Hàn mỗ bất tài không thể bắt hắn tra xét, nếu Thẩm Đề cử tìm được người, cũng nói cho Hàn mỗ một tiếng, Hàn mỗ cũng muốn biết, người này rốt cuộc là lai lịch gì.”
Hàn Chương vừa dứt lời, “phanh” một tiếng vang lên, một quả cầu lửa màu đỏ từ chỗ không xa bay lên.
Thẩm Xương Cát hơi hơi cười, “Hàn tướng quân, lời này của ngài nói rất tốt lành. người thật sự tìm được rồi!”