Dạo Bước Phồn Hoa

Hướng đi


trước sau

Từ Trấn Giang đến Hàng Châu, Cố gia là chuẩn bị đem gia sản càng ngày càng phát triển sao?

Lục Anh cẩn thận suy nghĩ, chuyện này cùng Cố gia trước kia hoàn toàn bất đồng, ở trong ấn tượng của hắn Cố lão thái thái không quá thích náo nhiệt bên ngoài, chỉ thích ở tại nông thôn sống cuộc sống thanh tịnh.

Sau khi Cố Thế Hoành chết đi, Cố gia càng là đóng kín cánh cửa, dường như đem huyên náo bên ngoài đều ném hết đi.

Thành Hàng Châu rất nhiều quan to chức lớn đều ở chỗ này, Đại Tề mấy lần thiếu chút nữa đem Hàng Châu làm thành kinh đô thứ hai, bên ngoài thành còn chuẩn bị xây dựng rầm rộ sửa chữa hành cung, cho nên lần này Hàng Châu gây ra động tĩnh như vậy, những quan to chức lớn kia giống như là chén nước để trên bàn vậy, ung dung thản nhiên.

Bởi vì Đại Tề trải qua quá nhiều chuyện, đã nháo đến lòng người tê dại rồi.

Thế nhưng lần này không giống như thế, đại hòa thượng ở trên cổng thành mấy ngày, hát khiến cho lòng rất nhiều người đều sống lại, ngay cả người đi sớm về trễ lên thư viện như hắn cũng không nhịn được mà dừng chân nhìn những cư sĩ ngồi xếp bằng trên đất kia.

Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Cố gia hay không?

Dựa theo trước đây, bất kể Cố gia, Lục gia có động tác gì, cũng sẽ hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau. Ở Trấn Giang hai nhà sau khi huyên náo không thân thiết nữa, tin tức lập tức đoạn tuyệt.

Sau khi hắn đến Hàng Châu, thỉnh thoảng sẽ sai người mang thư và lễ vật đến Cố gia, Cố Lang Hoa cũng luôn trả lời thư của hắn, nhưng lại không giống như trước đây vây quanh sau lưng hắn kêu, “Tam ca ca.”

Giống như là mất đi cái gì. Trong lòng trống rỗng không thoải mái. Rõ ràng tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, hắn chỉ cần qua được giải thí, cách hai năm lại đi tỉnh thí, liền có thể bước chân vào con đường làm quan. Hắn liền có thể từ từ nắm tương lai của mình trong tay.

Nhưng nghĩ đến Lang Hoa, trong lòng hắn liền có một chút hoảng hốt.

Nàng sẽ chờ hắn sao?

Yên lặng chờ hắn nhờ người làm mối, ba mai sáu sính cưới nàng vào cửa, sau đó cùng hắn bạc đầu giai lão, dựa vào nhau sống qua một đời này.

Nghĩ tới điều này trong lòng hắn lập tức ấm áp, thật giống ở chỗ sâu nhất trong cơ thể, nơi bị đóng băng lạnh lẽo kia, từ từ tan ra.

“Tam gia, lão thái gia mời ngài qua đó.”

Lục Anh nhìn về phía Trình Di, “Người nhà ai đến sao?”

Trình Di lắc đầu, “Không có nghe nói là ai đưa thiệp, với lại vào giờ này, cho dù là yến khách lúc trước cũng nên kết thúc,” Nói rồi dừng một chút, “Tam gia hay là sớm rời khỏi cái nhà này đi.”

Danh tiếng của Lục Anh trong học tử ở Hàng Châu lớn dần, Lục lão thái gia mỗi lần yến khách đều phải gọi Lục Anh đến dạy bảo một trận, thậm chí có một lần còn lấy một đề mục Đại Kinh đã thi qua trước đó ra, để cho Lục Anh tại chỗ làm một bài văn. Gặp người liền nói, Lục Anh có thể có được học vấn như hôm nay, đều là do kết quả dạy dỗ của ông ta.

Trình Di có lúc cảm thấy Tam gia ở trong nhà này sống quá khổ sở, từng bước gian nan, thế nhưng bản triều lại hết sức coi trọng hiếu đạo, muốn có xuất thân nhất định phải lễ phép chu toàn, chỉ có bây giờ ẩn nhẫn, tương lai mới có thể dấn thân vào con đường làm quan, mở ra hoài bão.

Lục Anh đi ra cửa, mưa phùn bay bay vẩy vào khuôn mặt hắn.

Trình Di bung dù giao cho Lục Anh.

Lục Anh đi hai bước, nước mưa ươn ướt lên đôi giầy cũ, lúc trước đến Cố gia, Cố Lang Hoa liếc mắt liền thấy được đôi giầy mới trên chân hắn, kế đến suy đoán hắn sẽ không rời khỏi Trấn Giang.

Không biết Cố Lang Hoa bây giờ còn để ý hắn đi đôi giày nào, đi con đường nào nữa hay không.

“Ngươi nói, nàng sẽ chờ ta chứ?”

Lục Anh nói rất nhẹ, Trình Di không nghe rõ, vội vàng hỏi lại, “Tam gia, người nói gì?”

Hạt mưa bay vào trong mắt Lục Anh, Lục Anh nhẹ nhàng khép mắt lại, nửa ngày mới ổn định tâm thần chậm rãi đi về phía trước.

...

Trong gian nhà chính, Lục lão thái gia đang chửi Cố Lang Hoa.

“Đập thì tốt, miễn để cho nó ếch ngồi đáy giếng, nghĩ rằng giúp triều đình đánh thắng trận là có thể từ nay về sau gà chó thăng thiên, Bùi gia đó cũng không phải là dễ trêu.”

Lục Anh đi vào cửa, thấy Lục Văn Hiển ngồi ở trên ghế.

Lục Anh tiến lên hành lễ với mọi người.

Lục Văn Hiển nói: “Bùi gia kia có lai lịch lớn, nói trắng ra là có quan hệ huyết thống với đương kim Hoàng Thượng, ai ai cũng nói mẹ ruột của Hoàng Thượng thật ra là con gái của Bùi gia, lúc đó gây ra chuyện xấu, Thái Hậu bất đắc dĩ mới nhận, nếu không
làm sao quan hệ của Thái Hậu và Hoàng Thượng lại luôn không tốt chứ.”

Lục lão thái gia nghe say sưa, “Nói như thế, lần này Bùi gia lần nữa vào con đường làm quan khả năng là muốn giúp Hoàng Thượng?”

Lục Văn Hiển lắc lắc đầu, “Khó mà nói, tóm lại bất luận như thế nào, chúng ta cũng không nên dính vào đó,” Nói rồi nhìn về phía Lục Anh, “Nhất là Anh Ca, chúng ta mặc dù có hôn ước với Cố gia, nhưng cũng không thể phụng bồi Cố gia ẩu tả…”

Đắc tội với người như vậy, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Nói xong, tâm tình Lục Văn Hiển dường như rất tốt, kêu phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn, để cho Lục Anh phụng bồi uống chút rượu, lúc hắn để Vương Nhân Trí nói cho Thẩm Xương Cát những lời đó, dặn dò Vương Nhân Trí không được tiết lộ tên họ của hắn. Nếu không Thẩm Xương Cát sẽ cho là Vương Nhân Trí cố ý nâng đỡ người con rể là hắn đây, nhất định phải đợi đến sau khi tất cả đều vững chắc rồi, hắn mới có thể từ phía sau lưng đi ra.

Khi đó sẽ là rạng rỡ đến thế nào.

“Anh Ca...” Lục Văn Hiển có chút suy sụp, “Đợi đến lúc con thi đậu rồi, phụ thân ở kinh thành sẽ tìm cho con một quý nữ, so với Cố Lang Hoa kia tốt hơn gấp trăm ngàn lần, nếu như không phải là nhìn vào Cố gia... phần kia, ta đã sớm không cần cuộc hôn nhân này rồi, bây giờ... không cần nữa, nó có gả qua đây hay không đều không có quan hệ gì, cũng sẽ không đem nó...”

Lục Văn Hiển thiếu chút nữa thì đem lời “Sẽ không đem mẫu thân nó đến Lục gia” thốt ra.

Cũng may hắn kịp thời ổn định, nói tiếp: “Nó không gả qua đây là nó không có phúc khí, lại cũng không phải là chúng ta không cần nó... tóm lại, con cứ yên tâm đi, tương lai con nhất định sẽ thi đậu Tiến sĩ, vào Hàn lâm viện... được... Thái Tử trọng dụng… nhà chúng ta... phải... đứng ở... bên phía Thái Tử... con... Phụ thân sẽ không để cho con gánh cái danh tiếng con trai của vợ lẽ... ta sẽ để Vương thị... ghi con dưới tên nàng ta, từ nay về sau chính là con trai trưởng...”

Thanh âm của Lục Văn Hiển càng ngày càng nhỏ, bỗng nhiên cười một tiếng, “Con sinh cho ta đứa con trai trưởng thật tốt biết bao... Nếu không phải là Vương thị đó...”

Lục Anh nghe rồi mặt từ từ âm trầm xuống, hắn đợi rất nhiều năm, chính là muốn thoát khỏi thân phận con trai vợ lẽ, nhưng hôm nay phụ thân nói ra, hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng hắn ngược lại bị một chuyện khác lấp đầy.

Vốn là ở Lục gia, người kiên trì để cho hắn cưới Lang Hoa là phụ thân, thế nhưng bây giờ phụ thân đột nhiên nói ngược lại, nghe đã không muốn để cho Cố Lang Hoa vào cửa rồi.

Tại sao lại có biến hóa như vậy?

Có phải là phụ thân cho rằng, lần này Cố gia gây ra phiền phức lớn không.

Hạ nhân Lục gia đưa Lục Văn Hiển đi nghỉ ngơi, Lục Anh gọi Trình Di đến, “Trong thư Lang Hoa gửi cho ta có nhắc đến, nàng có khả năng sẽ đến Hàng Châu ở một thời gian.”

Trình Di gật gật đầu.

Đó là bởi vì Mẫn Hoài đến Hàng Châu nhậm chức, Cố đại tiểu thư và Mẫn đại tiểu thư là bạn thân từ nhỏ, cho nên sẽ cùng nhau đi theo tới.

Lục Anh nói: “Ngươi đến Mẫn gia tìm Mẫn Giang Thần hỏi xem, Lang Hoa có phải đã tới rồi không.”

...

Mẫn Giang Thần nhận được tin tức của Lục Anh cũng rất kỳ quái, rõ ràng đã nói Lang Hoa cùng bọn họ đi đến Hàng Châu rồi, nhưng sắp đến lúc đi Lang Hoa lại nói qua mấy ngày nữa mới tới.

Bây giờ nàng chẳng những không thấy bóng dáng Lang Hoa đâu, ngay cả Hàn Chương cũng bị mất tin tức.

Không biết hai người này rốt cuộc đi đâu rồi.

Mẫn Giang Thần đột nhiên cảm giác được Lục Anh rất đáng thương, bị trưởng bối kẹp ở giữa, muốn bảo vệ Lang Hoa nhưng lại hữu tâm vô lực, nàng dặn dò người làm, “Nói với Lục tam gia một tiếng, kêu hắn đừng có gấp, chờ mấy ngày sau rồi nói.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện