Dạo Bước Phồn Hoa

Thời cơ


trước sau

Lang Hoa nhìn thoáng qua Khương ma ma, Khương ma ma gật đầu dẫn đám người làm đi ra khỏi phòng.

Lang Hoa kéo tay Cố tứ thái thái ngồi xuống, “Tứ thẩm, thẩm có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Cố tứ thái thái mím môi rồi mới nói: “Vừa nãy Quản sự báo tin về nói, khi tứ thúc con dẫn thương đội nhà ta đến Thọ Châu thì bị quan phủ bắt giam rồi.”

Cố lão thái thái tuy đã có chuẩn bị, nhưng mặt vẫn biến sắc, “Tại sao lại bị bắt giam? Chúng ta mua bán dược liệu, có bằng chứng thông quan của quan phủ...”

Lang Hoa nắm chặt lấy tấm thiệp trong tay, áp chế sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng trấn tĩnh, “Quản sự đâu? Có mấy chuyện chúng ta phải hỏi cho kỹ càng.”

Cố tứ thái thái gật đầu, nhanh chóng gọi Quản sự đang đứng bên ngoài vào.

Quản sự có vẻ vô cùng nhếch nhác, đôi mắt đỏ bừng, khóe môi khô nứt, đi đường suốt đêm ngày trở về, hai chân vô cùng nặng nề, còn đang run lên vì lạnh.

Khương ma ma cho người chuyển ghế nhỏ đến cho Quản sự ngồi, Quản sự nhanh chóng kể lại một lượt sự tình, “Bỗng nhiên có một người đến, Tứ lão gia tiến lên hỏi chuyện, người đó mang đến một bản công văn. Đó là người của nha môn Thọ Châu, chúng tiểu nhân cũng không tiện ngăn cản, kết quả… Bọn họ vừa nhìn qua đã cho người niêm phong dược liệu trong rương, còn bắt lão gia đi, thả chúng tiểu nhân về báo tin.”

Quản sự nói xong liền nuốt nước bọt, “Ta nghĩ có thể là do vị quan gia nào đó mới nhậm chức, còn thiếu ngân lượng nên vội vã mang tiền đến. Nhưng không ngờ họ không những không nhận bạc mà còn đánh chúng tiểu nhân mười mấy gậy. Tiểu nhân đi theo Tứ lao gia chạy thương đội bao năm nay nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.”

Cố gia buôn bán dược liệu, không giống như những nhà buôn lương thực buôn muối khác, lần nào cũng vậy, chỉ cần dùng chút bạc là xong chuyện. Còn lần này, rõ ràng là đám người đó chỉ cần người không cần tiền, hắn đã thấy ngay có gì đó không đúng nên lập tức trở về báo tin.

Lang Hoa nói: “Khi tứ thúc bị dẫn đi, ngoài những sai nha trong quan phủ, các ngươi từng gặp có phát hiện thấy có người nào ăn mặc khác lạ đứng bên cạnh không?”

Nói đến đây, Quản sự liền sáng bừng mắt lên, “Có, có, có một người mặc y phục đen đi giày đen đứng một bên, tuy từ đầu đến cuối hắn không nói một lời nào, nhưng cũng có thể nhìn ra được đám sai nha đó đều đang nhìn sắc mặt hắn để làm việc.”

Lang Hoa hít sâu một hơi thật dài.

Quả đúng là Hoàng Thành Ti.

Thẩm Xương Cát cố ý thả Quản sự về báo tin, nếu Cố gia không khiến Hoàng Thành Ti hài lòng, tứ thúc rất có khả năng sẽ không trở thể về được nữa.

Quản sự nhìn tình hình biết được đại tiểu thư đã có tính toán trong lòng, hắn thận trọng hỏi, “Là do gia đình chúng ta đã đắc tội ai sao? Chỗ dược liệu đó chắc chắn không có vấn đề gì, đều do ta và Tứ lão gia cẩn thận chọn lựa...”

Lang Hoa nói: “Dược liệu ở trong tay họ, giờ có nói những điều này cũng không có nghĩa lý gì nữa rồi.”

Mở rương dược liệu, cho vào đó mấy thứ đồ rồi niêm phong lại, quan phủ làm những chuyện này quá dễ dàng, đây chính là đạo lý dân không đấu lại được với quan, nàng hiểu rõ điều này.

Ngày nàng đối đầu với Thẩm Xương Cát đã có tâm lý chuẩn bị từ lâu. Nàng cho rằng Thẩm Xương Cát sẽ hạ thủ từ đơn thuốc của nàng nhưng không ngờ tứ thúc lại gặp nạn trước.

Cố tứ thái thái mặt biến sắc.

Lang Hoa căn dặn người làm dẫn Quản sự xuống dưới nghỉ ngơi, lúc này mới nói cho Cố tứ thái thái phán đoán của nàng, “Là do người của Hoàng Thành Ti làm.”

Cố tứ thái thái như sắp ngất xỉu, bà biết Hoàng Thành Ti là nơi như thế nào, cũng đã từng nghe nói những ngày nay Hoàng Thành Ti đã sử dụng những thủ đoạn gì. Lão gia rơi vào tay họ, không biết sẽ bị đối xử ra sao.

“Tứ thẩm, lúc này chúng ta không được phép hoảng loạn, đặc biệt là trong nhà không được truyền đi bất cứ chuyện gì. Hoàng Thành Ti đã bắt đầu động thủ, chúng ta phải phấn chấn lên để ứng phó… Hoàng Thành Ti sẽ không chịu để yên đâu.”

Rèm cửa khẽ động, Khương ma ma khẽ hô lên một tiếng, “Tam gia, sao người lại đến đây.”

Là con trai của Tứ thúc, Cố Chiêm
Lâm.

Cố Chiêm Lâm nhỏ hơn Lang Hoa hai tuổi, ở độ tuổi này đã có thể phát giác ra được trong nhà có điều gì bất thường rồi.

Cố lão thái thái hít sâu rồi dặn dò Khương ma ma, “Cho Lâm Ca vào đi!”

Cố Chiêm Lâm được đưa vào trong phòng.

Cố tứ thái thái vội vàng lau khô nước mắt, nhìn Cố Chiêm Lâm vẫy vẫy tay, “Lâm Ca, sao con lại đến đây, mau đến ngồi bên cạnh tổ mẫu con đi.”

Cố Chiêm Lâm gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Cố lão thái thái.

Cố tứ thái thái nói: “Ta biết rồi, ta sẽ căn dặn người làm, những ngày này phải canh gác cửa cẩn thận, đặc biệt là chỗ tam thái thái, ta sẽ đặc biệt chú ý dặn dò thím ấy.”

Nói tới đây, Cố tứ thái thái nhìn Lang Hoa, “Chúng ta... cũng phải thăm dò xem tình hình lão gia hiện nay thế nào.”

Lang Hoa nói: “Thọ Châu không xa đây lắm, con sẽ cho người tới đó hỏi xem sao, muộn nhất ngày mai sẽ có tin tức báo về.” Chỉ cần Hoàng Thành Ti còn chưa đạt được mục tiêu, tứ thúc vẫn còn an toàn.

Nhưng cái tên điên Thẩm Xương Cát này có lẽ sẽ làm ra chuyện gì khác.

Cố tứ thái thái dẫn theo Cố Chiêm Lâm rời đi, Cố lão thái thái cũng mệt mỏi tựa vào giường. Lang Hoa nhanh chóng tiến lên phụng dưỡng.

“Lang Hoa,” Cố lão thái thái bỗng nhiên nói, “Hoàng Thành Ti đang ép chúng ta.”

Lang Hoa cũng biết, rơi vào tay Hoàng Thành Ti nhất định sẽ bị dày vò, chỉ cần nghĩ đến đây, lòng nàng liền giống như bị ai đó miết chặt lấy. Thẩm Xương Cát rất rõ ràng phải ra tay với người khác như thế nào, nhưng lúc này nàng không có quyền buồn bã.

Vẻ mặt Lang Hoa hiện lên sự kiên nghị, “Tổ mẫu, người yên tâm đi, con sẽ nghĩ cách, con sẽ bảo vệ tứ thúc trở về bình an”

...

Diệp lão phu nhân đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Cát ma ma tiến đến bẩm báo, “Lão phu nhân, Cố đại tiểu thư đến rồi.”

Diệp lão phu nhân nhìn đồng hồ cát bên cạnh, “Sao muộn rồi còn đến vậy chứ.”

Cát ma ma nói: “Có vẻ như là có chuyện gấp.”

Diệp lão phu nhân thở dài, “Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, cửa ải này phải xem xem nó có vượt qua được không. Đáng tiếc đứa bé này, vẫn còn ít tuổi mà đã phải chịu gánh nặng lớn như vậy rồi.”

Diệp lão phu nhân suy nghĩ, “Kêu tiểu thư vào nghỉ ngơi đã, có chuyện gì sáng sớm ngày mai rồi nói.”

Cát ma ma không hiểu, “Tại sao lão thái thái lại phải đợi?”

“Ngươi không hiểu.” Diệp lão phu nhân thở dài, “Có những chuyện phải đợi đến khi lớn chuyện rồi mới dễ xử lý, càng lớn chuyện thì sau này đường càng thênh thang. Đây là cơ hội của nó, cũng là cơ hội của Cố gia.”

Lang Hoa được mời vào trong tiểu viện của Diệp gia, người làm Diệp gia nói đôi ba câu khách khí rồi lui xuống. Trong Diệp gia đèn đã tắt hết, chỉ có ngọn đèn trong tiểu viện vẫn còn sáng mãi, đối với Lang Hoa đêm nay là một đêm không ngủ.

...

Tại một tiểu viện khác của Diệp gia, có người nhè nhẹ lắc chuông, hạ nhân lập tức bưng đèn vào mở cửa.

Nha hoàn thấp giọng nói, “Người có khát không? Nô tì mang nước tới.”

Nữ nhân lắc đầu, “Cố đại tiểu thư bên đó có động tĩnh gì vậy?”

Nha hoàn nói: “Diệp lão phu nhân đã nghỉ ngơi rồi, Cố tiểu thư chỉ có thể đợi.”

“Xem ra Cố gia đã đến lúc rơi vào tuyệt vọng rồi.”

“Còn chưa đâu,” Nữ nhân khoác thêm y phục, “Đợi đến khi Mẫn Hoài đại nhân, Hàn Tướng quân thực sự không giúp được gì nữa, đó mới là lúc thực sự rơi vào cảnh tuyệt vọng.”

“Nếu nàng ta có thể chống cự được đến lúc đó thì ta mới gặp nàng ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện