Xu Minh không dám tin vào tình cảnh trước mắt mình.
Hắn đã sớm nhận định Đại Tề sẽ không tùy tiện giết hắn, nếu không sẽ không chậm chạp áp giải hắn về kinh, đám quan lại kinh thành đó còn nhát gan hơn cả quan viên địa phương. Chỉ cần hắn đến được kinh thành, quan viên kinh thành sẽ phải nói cho rõ ràng, hoặc là giết hắn, hoặc là thả hắn ra, hờ hững không quan tâm đến hắn chỉ thể hiện sự mềm yếu của triều đình Đại Tề.
Cho nên khi nhìn thấy tín vật hắn liền đi cùng đám người này.
Hắn thua rồi.
Cho dù nói thế nào, hắn lại thua một lần nữa.
Lần này lại là ai? Sắp xếp tất cả mọi chuyện chu đáo đến thế, hắn không hề phát hiện được điểm gì, cứ chủ động nạp mạng như vậy.
“Là ai?” Xu Minh điên cuồng hét lên, “Các ngươi không phải là người của triều đình Đại Tề. Chúng ta chi bằng nói trắng ra đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
“Thắng bại vốn là chuyện bình thường của nhà binh.” Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, “Nhưng trong tay ngươi đã nhuốm quá nhiều máu của người Tề, ngươi chỉ có thể chết ở đây, cũng để cho người Tây Hạ biết được, xâm phạm Đại Tề ta sẽ có kết cục gì.”
Tuấn mã toàn thân tuyết trắng được dắt lên, trong rừng cây như vậy, tuy đường nhỏ gồ ghề nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn, cho thấy nó uy vũ như thế nào, nhưng không thì bì được với người ngồi trên lưng nó.
Hắn mặc trường bào màu xanh sẫm, bóng cây loang lổ chiếu trên người hắn, dường như đã hóa thành những hoa văn chìm tựa như bàn long, thuận theo bả vai hắn trượt xuống, tăng thêm mấy phần uy vũ cho hắn. Đôi mắt tựa như hồ sâu đó tràn ngập phong thái ngạo tuyệt, ống tay áo xòe ra.
Khí thế ấy khiến người ta cảm thấy đứng trước mặt hắn yếu đuối biết bao.
Bên tai Xu Minh dường như vang lên tiếng trống trận ù ù, Xu Minh lùi lại đằng sau, cuối cùng không còn đường lui nữa.
Kết quả là, Xu Minh hắn chính là một viên tướng bại trận bị đánh cho tơi bời.
“Là ngươi.” Xu Minh giơ tay ra chỉ Bùi Khởi Đường đang ngồi trên lưng ngựa. “Chính ngươi đã bắt ta, chính là ngươi…”
“Không thể nào, rõ ràng ngươi đã bị người Tề giết chết rồi, rõ ràng ngươi đã chết rồi…”
Hóa ra là hắn chưa hề chết.
Đúng vậy, người như hắn sao có thể dễ dàng chết được.
Xu Minh chỉ cảm thấy trong tim nóng bừng, một ngụm máu bỗng phun ra, “Ngươi là ai?” Con người này chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay, chúng giết người của triều đình, đưa hắn ra khỏi đại lao, hiển nhiên là không nghe lệnh Hoàng thượng.
“Ngươi hoành hành ngang ngược như vậy không sợ triều đình Đại Tề truy bắt.” Xu Minh trợn tròn mắt lên nhìn, dù có lợi hại hơn nữa cũng phải nghe lệnh Hoàng đế.
Bùi Khởi Đường mỉm cười, rút thanh kiếm bên người ra, tiện tay ném lưỡi kiếm xuống đất, sau đó từ trên cao nhìn xuống Xu Minh ở dưới, “Chỉ có một cơ hội, ngươi có thể xông ra khỏi đây sẽ giữ được tính mạng, nếu không, chỉ có thể lại bị bắt một lần nữa.”
Xung quanh rộ lên tiếng cười.
Xu Minh lòng như đao cắt, dũng sĩ của Tây Hạ xưa nay chưa bao giờ phải chịu sự ô nhục như vậy.
Bùi Khởi Đường khẽ động dây cương, tuấn mã màu trắng chuyển hướng, quay lưng về phía Xu Minh.
Cuồng vọng như thế là muốn nói với Xu Minh, dù không chứng kiến, Xu Minh cũng chắc chắn bại trong tay hắn, mà tay hắn chỉ có một con dao găm, con dao găm đó phát sáng dưới ánh mặt trời, chiếu rọi vạn trượng hùng tâm của hắn.
Xu Minh một lần nữa cảm thấy trong tim nóng hổi, lại phun ra khỏi miệng một ngụm máu nóng. Xu Minh giống như một con thú bị nhốt đến mệt lử, cuối cùng cũng mất hết toàn bộ ý chí chiến đấu, thanh kiếm kia đang vung lên đầy vụng về, rất nhanh chóng đã bị hai tên hộ vệ bình thường kìm chặt lại tất cả thế công.
Đại thế đã mất.
Xu Minh đỏ mắt, gào rống, “Ta không hiểu.” Tại sao Đại Tề lại không giống như vậy, khi thì suy yếu như bầy kiến, khi thì mạnh tựa mãnh thú, rốt cuộc đâu mới là Đại Tề thực sự.
Cuối cùng Bùi Khởi Đường cũng quay đầu lại, hắn nhìn đám mây trắng ở phương trời xa xôi, cười nhạt, “Bởi vì ở đây, tất cả đều do ta quyết định.”
Xu Minh ngẩn người ở đó, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào ngực hắn, cuối cùng máu tươi của hắn cũng chảy ra, tưới trên đất Đại Tề.
Bùi Khởi Đường phất tay, Trương Đồng cũng lột miếng vải đen che mặt, đá thi thể Xu Minh một cái, “Khi ở Dương Châu còn uy phong lẫm liệt, không ngờ chỉ cách một năm đã biến thành thế
này rồi.”
Một người nếu không còn lòng tin, không còn ý chí chiến đấu, tất sẽ thất bại thảm hại.
Bùi Khởi Đường nói: “Xử lý sạch sẽ thi thể hắn.”
Trương Đồng cười nói: “Người yên tâm, tất nhiên là sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Bùi Khởi Đường nhìn đám người Tây Hạ đang bị trói trên cây, “Những người này cũng không thể chết, nhưng phải để Thẩm Xương Cát tận mắt chứng kiến chúng bị giết.”
Trương Đồng gật đầu, “Rõ, những người này bị nhốt lâu vậy rồi, nay lại bị bao vây tấn công, tất nhiên sẽ nghĩ cách trốn ra. Hơn nữa chúng đã uống thuốc độc, không quá nửa canh giờ sau sẽ phát độc mà chết, Thẩm Xương Cát sẽ chỉ cho rằng những người ở lại là tử sĩ ngăn chặn Hoàng Thành Ti. Người chết như đèn tắt, cho dù Thẩm Xương Cát có nghi ngờ… cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào.”
Kết quả như vậy, đã đủ để khiến Thẩm Xương Cát điên đầu rồi.
Bùi Khởi Đường gật đầu, Bùi Tiền lập tức tiến lên nói: “Công tử phải đi rồi, nên đi sớm tránh gặp phải Thẩm Xương Cát… Hơn nữa, vết thương của công tử vẫn còn chưa lành hẳn, nếu để Cố đại tiểu thư biết được chắc chắn sẽ giận công tử đó.”
Trước mắt Bùi Khởi Đường như hiện lên hình ảnh Lang Hoa.
Khi nàng băng thuốc trị thương cho hắn vẫn luôn nghiêm mặt, ghét bỏ hắn không chịu nghe lời nên vết thương mới lâu khỏi.
Hắn thích nhìn thấy bộ dạng ấy của nàng, tự tin như vậy, thong dong như vậy.
Hắn cố nhịn mới không dỗ dành nàng.
Hiện giờ nàng đang làm gì? Tâm trạng đã thoải mái hơn chưa.
Bùi Khởi Đường căn dặn Bùi Tiền, “Nói với Trương Đồng một tiếng, kêu hắn vui chơi thỏa thích với Thẩm Xương Cát.”
Trương Đồng thay y phục, liền trở thành viên phó tướng của quân bố phòng địa phương, rất nhanh chóng cùng Hoàng Thành Ti đi bắt Xu Minh, chỉ cần Trương Đồng phát hiện thêm nhiều đầu mối, Thẩm Xương Cát sẽ chạy hối hả không ngừng.
Ngày lành của Thẩm Xương Cát sắp đến rồi.
...
Thẩm Xương Cát ra lệnh cho Tạ Trường An đưa người truy bắt Xu Minh, rất nhanh sau đó toàn bộ Giang Chiết đã biết được tin người Tây Hạ trốn thoát.
Rất nhiều quan viên đều quen gió chiều nào xuôi chiều ấy, vì thế khi Mẫn Hoài đến Thọ Châu yêu cầu tái thẩm vụ án Cố Thế Ninh, Tri phủ Thọ Châu không dám chậm trễ, lập tức mang tất cả hồ sơ vụ án ra.
Cuối cùng là một sai dịch của Thọ Châu đứng ra nhận tội, thừa nhận đã đặt muối thanh bạch và kiếm Tây Hạ vào hàng của Cố gia, chỉ vì biết Cố gia là gia đình giàu có, muốn kiếm chút tiền hối lộ. Ai ngờ đúng lúc người của Hoàng Thành Ti lục soát gian tế Tây Hạ, Cố Thế Ninh mới bị coi là gian tế đem đi xử trảm.
Cố Thế Ninh trong đại lao đã bị Hoàng Thành Ti động tư hình, khi được khiêng trở về thì mình đầy thương tích, Cố tứ thái thái lập tức khóc thành tiếng.
Cố Thế Ninh an ủi mọi người, “Chỉ là vết thương ngoài da, lành lại nhanh thôi.”
Hồ Trọng Cốt trị thương cho Cố Thế Ninh, Lang Hoa kéo Lâm Ca vẫn luôn đứng ở bên ngoài vào, đến khi Cố Thế Ninh tỉnh lại, Lâm Ca lập tức nhào vào lòng Cố Thế Ninh.
Cố Thế Ninh nhẹ nhàng vỗ Lâm Ca, “Được rồi, phụ thân không sao nữa rồi.”
Lang Hoa ngồi trên ghế, khó khăn lắm mới nén được những giọt lệ chảy ngược vào trong, nhìn Cố Thế Ninh, “Tứ thúc, thúc phải chịu khổ rồi.”
Cố Thế Ninh vẫn có chút lo lắng, “Vậy còn Thẩm Xương Cát…”
Lang Hoa lắc đầu, “Thúc yên tâm, Thẩm Xương Cát sẽ không tới đây nữa, ít nhất là ở Giang Chiết hắn tuyệt đối sẽ không tới nữa.”
Hiện tại nàng phải tranh thủ cơ hội này, tiến lên phía trước thêm một bước.