Dạo Bước Phồn Hoa

Bắt gian


trước sau

Hứa thị không ngờ Lục Văn Hiển xưa nay đều rất nghe lời bỗng dưng lại nổi điên lên ôm chặt lấy bà ta, bà ta vùng vẫy mãnh liệt.

Tử Yên cũng sợ hãi, lập tức tiến lên kéo lấy.

Hai cánh tay Lục Văn Hiển giống như kìm sắt khóa chặt lấy Hứa thị, mặc cho Hứa thị và Tử Yên dùng sức thế nào đều không hề lay động.

Hứa thị chỉ cảm thấy đôi chân nhẹ bẫng, trước mắt trời đất quay cuồng, cả người bị Lục Văn Hiển ôm chặt lấy.

“Lục nhị lão gia, người mau buông cô mẫu nhà chúng ta ra, mau buông ra đi.”

Lục Văn Hiển nổi trận lôi đình giơ chân đá Tử Yên ngã xuống đất, đưa thẳng Hứa thị vào trong phòng ném bà ta lên giường, dặn dò hạ nhân không được phép đi vào, “Ra ngoài hết cho ta, không ai được vào đây.”

Hạ nhân Lục gia không nói lời nào lập tức lui xuống.

Hứa thị bỗng thấy sợ hãi, bây giờ Lục Văn Hiển giống như một con dã thú điên cuồng, cho dù bà ta nói thế nào cũng không có tác dụng.

Bà ta thấy hối hận, nếu sớm biết thế này hôm nay bà ta đã không nên tới đây, càng không nên dùng Thẩm Xương Cát để hù dọa Lục Văn Hiển.

Bà ta đã quá tin tưởng vào phán đoán của mình, cho rằng sự mê luyến của Lục Văn Hiển đối với bà ta đã đủ để quản chế Lục Văn Hiển, nhưng thật không ngờ Lục Văn Hiển lại mất khống chế vào lúc này. Kiếp trước, Lục Văn Hiển chẳng phải vẫn luôn nhìn bà ta bằng ánh mắt mong chờ sao? Tại sao kiếp này lại dám động thủ rồi?

Rốt cuộc bà ta đã sai lầm ở đâu?

Tại sao chuyện thực tế xảy ra lại khác xa với kỳ vọng của bà ta?

Hứa thị trợn tròn mắt, gào hét, “Lục Văn Hiển, ông nghe đây, ông dám động thủ ta sẽ tự vẫn…”

Lục Văn Hiển dừng tay lại, nhưng khi hắn ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa thị, khuôn mặt ấy tuyệt diễm đến nhường nào, đôi mắt băng lạnh đó của bà ta dường như ngập nước, diễm lệ động lòng người.

Lục Văn Hiển vẻ mặt ung dung, “Bà yên tâm, ta sẽ cho bà một danh phận, ta sẽ bỏ Vương thị, cho bà làm chính thất của ta, ta không quan tâm bà đã từng thành thân, cũng không quan tâm bà từng bị Cố gia ruồng bỏ. Bà muốn gì ta đều có thể cho bà được…” Nói xong liền giơ tay chạm vào vạt áo Hứa thị.

Hứa thị nghe thấy thanh âm y phục bị xé rách, lòng của bà ta dường như cũng tan nát theo.

Lục Văn Hiển tiến người lên trên, áp chặt Hứa thị dưới thân.

...

Bên kia Vương Thị đã có được tin tức, “Đúng là một nữ nhân, xe ngựa đến bên ngoài tiểu viện thì dừng lại, sau đó…”

Quản sự nói đến đây liền nhìn Lục Tịnh đang đứng bên cạnh.

Những chuyện như thế này không nên để cho tiểu thư còn chưa lấy chồng nghe được.

Vương thị dặn dò Lục Tịnh, “Con ra ngoài đi, lát nữa hãy tới đây.”

“Không.” Lục Tịnh vẻ mặt kiên quyết, “Chuyện đã đến nước này rồi, lẽ nào mẫu thân vẫn còn muốn giấu con sao? Con không thể đi được, lúc này chỉ có con mới giúp được mẫu thân thôi.”

Trong lòng Vương thị cảm thấy có một tia ấm áp, chỉ có nữ nhi mới toàn tâm toàn ý đứng bên cạnh bà.

Vương thị gật đầu, lúc này Quản sự mới nói tiếp, “Có một nữ nhân đội mũ trùm đầu màu đen xuống xe ngựa, sau khi nữ nhân đó đi vào nhà, xe ngựa liền rời đi, quả nhiên là sợ bị người khác phát hiện, hơn nữa… bên ngoài tiểu viện có mấy người đứng canh gác, mấy người đó tiểu nhân cũng không quen biết, nhưng có lẽ là người của nhị lão gia ở bên ngoài.”

Vương thị chân tay lạnh lẽo.

Bồi dưỡng tâm phúc không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, bắt đầu từ khi nào Lục Văn Hiển đã có ý đồ này? Hóa ra bà đã hồ đồ bao nhiêu năm nay.

Vương thị nắm chặt tay.

Lục Tịnh lập tức hỏi: “Nữ nhân đó có lai lịch thế nào, có điều tra ra được không?” Ban đầu nàng nghĩ rằng là một kỹ nữ không dám gặp ai, bây giờ xem ra tuyệt đối không phải là người bình thường, nếu không tại sao phụ thân lại lén lút hành động như vậy chứ.

Quản sự mím môi, “Ta thấy người lên xe đó cũng hơi quen mặt, hình như chính là người của Cố gia… Không đúng… chính là người của Hứa gia.”

Vừa nghe nhắc tới Cố gia Vương thị như sắp nổ tung đầu, nhưng Quản sự lại nói tới Hứa gia, Vương thị bỗng ngẩn người.

Quản sự vội vàng giải thích, “Người trên xe ngựa vốn là người của Cố gia, sau
đó đã đến Hứa gia…”

“Cái gì vừa là Cố gia vừa là Hứa gia… Rốt cuộc…” Nói tới đây giống như Vương thị ý thức được điều gì đó, tóc trên đầu dường như dựng ngược hết cả lên, “Lẽ nào là Hứa thị sao?”

Nữ nhân có thể liên hệ Cố gia và Hứa gia, không phải là Hứa thị thì còn là ai nữa?

Vương thị cứng đờ người, tại sao có thể là Hứa thị? Hứa thị là một nữ nhân không hề có mưu mô, chỉ biết khóc lóc. Trước nay bà ta chưa từng coi Hứa thị ra gì. Không thể là Hứa thị được, lão gia thích Hứa thị ở điểm gì chứ? Biết khóc hay là mềm yếu vô năng?

Lục Tịnh đã nói: “Ngươi chắc chắn là Hứa thị không? Mẫu thân của Cố Lang Hoa?”

Quản sự lắc đầu, “Tiểu nhân… tiểu nhân… cũng không dám chắc… Tiểu nhân chỉ đứng nhìn từ xa hình như là… Nhưng mà… người nhà chúng ta đứng ở ngoài cửa… nữ nhân đó còn chưa đi ra, chỉ cần chúng ta xông vào là sẽ rõ.”

Sau khi kéo được bức màn này, tất cả chân tướng đều sẽ lộ rõ.

Lục Tịnh dường như nắm được điểm gì, “Hứa thị đó… chẳng phải đã bị Cố gia từ rồi sao?”

Vương thị không hiểu ý tứ của Lục Tịnh.

Lục Tịnh nuốt nước bọt, “Hứa gia… là đại hộ ở Hàng Châu, ca ca của Hứa thị chẳng phải chính là Tri huyện huyện Lâm An sao? Ở Đại Tề chúng ta nữ tử đã bị nhà chồng từ còn có thể tái giá hay sao?”

Vậy cho nên.

Nếu Lục Văn Hiển muốn bỏ vợ rồi lấy vợ khác, cũng… cũng không phải là không thể. Bởi vì bây giờ Hứa gia có thế lực mạnh hơn Vương gia nhiều.

Vương thị lắc đầu, “Không thể nào, Hứa thị đó đã bị chồng bỏ, sao có thể lại làm chính thất được, phụ thân con dù sao cũng vẫn là người có quan chức, lẽ nào không sợ người ngoài chê cười sao?”

Lục Tịnh mím môi, nàng không hiểu phụ thân đang nghĩ gì, vạn nhất phụ thân thực sự có lòng muốn bỏ mẫu thân, “Mẫu thân, chúng ta phải đề phòng chẳng may, nếu như chuyện này bị lộ ra, Hứa thị cho dù có bước vào Lục gia làm thiếp, cũng không thể uy hiếp địa vị của mẫu thân người được.”

Vương thị ngẩng đầu nhìn Lục Tịnh, trong lòng ngổn ngang, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lục Tịnh nắm chặt lấy tay Vương thị, “Mẫu thân phải nghe con, chúng ta phải làm lớn chuyện, càng to càng tốt.”

Vương thị cảm thấy Lục Tịnh nói rất có lý, bà nhìn Quản sự, “Mang thêm người, xông vào đó bắt gian cho ta… nhất định phải bắt được con tiện nhân đó cho ta...”

...

Trình Di vội vã đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lục Anh nhìn Trình Di, dường như dự cảm không lành trong lòng chầm chậm lớn dần lên, hắn thả lỏng tay, thẳng tay đặt bút lên trên tấm thiệp.

Trình Di nói, “Là… Hứa thị… Mẫu thân thân sinh của Cố đại tiểu thư.”

Là bà ta, không ngờ lại là bà ta.

Trên trán Lục Anh thêm mấy phần tối tăm, tất cả đều là giả, cái gia đình này còn có gì là thật nữa không? Lục Văn Hiển vẫn luôn ủng hộ hắn cưới Cố Lang Hoa, hóa ra không phải là vì tình nghĩa giữa hai nhà Lục Cố, cũng không phải vì thấy hắn và Lang Hoa xứng đôi, mà là vì Hứa thị.

“Tam gia, ta thấy Quản sự đã đến chỗ nhị thái thái, người nói xem, với tâm tư của nhị thái thái, liệu bà ấy có nuốt nỗi giận này xuống, hay là…”

Lục Anh suy nghĩ, “Bà ta cho rằng Hứa thị sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện lên, như vậy cho dù Hứa thị có bước vào được cửa Lục gia cũng chỉ được làm thiếp.”

Trình Di không thể hiểu được tình hình trước mắt, “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện