Lục Anh quỳ ở linh đường một đêm mới về phòng tắm rửa.
Rất nhanh liền có khách khứa tới nhà chia buồn, lão thái gia và lão thái thái đã không thể xử lý công việc, Vương thị lại bị nhốt, giờ cả nhà họ Lục đều phải dựa vào một mình hắn chống đỡ.
Như vậy cũng tốt.
Lục Anh nhanh chóng dặn dò, giao phó rõ ràng với hạ nhân trong ngoài.
Đợi tới khi quản sự đưa hết người lui xuống, Trình Di bưng tới một cốc nước đặt trước mặt Lục Anh, đợi khi Lục Anh nhuận cổ họng, Trình Di mới mở miệng hỏi, “Tam gia, Nhị lão gia đã nói gì với người?” Thời gian hắn ra ngoài tìm người, trở về nhìn thấy tay của Tam gia đặt trên lỗ mũi của Nhị lão gia, sắc mặt Tam gia tái nhợt, cả đầu đầy mồ hôi.
Hắn chưa từng thấy Tam gia hoang mang như vậy.
Tay cầm tách trà của Lục Anh dừng lại, trên mặt lại hiện lên thần tình bất thường, nhưng rất nhanh hắn lại cụp mắt, để mình bình tĩnh trở lại, “Không có gì, phụ thân đã không nói ra lời rồi.”
Trình Di nhìn Lục Anh khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh trầm ổn, lạnh nhạt dặn dò, “Đến nha môn một chuyến, đưa thiệp tang lên, phụ thân dù sao cũng là người có công danh, trong nha môn phải cử người chủ trì tang lễ.”
Trình Di đáp lại một tiếng rồi đi ra khỏi cửa, Lục Anh đặt bút trong tay xuống lật bàn tay, lực đạo vùng vẫy cuối cùng đó của Lục Văn Hiển dường như còn lưu lại trong lòng bàn tay hắn.
Hắn sẽ đích thân che giấu bí mật đó.
Trước mắt Lục Anh hiện ra gương mặt của Cố Lang Hoa, có lẽ nàng mãi mãi sẽ không thể biết, như vậy là tốt nhất.
Giọng nói ngắt quãng của Lục Văn Hiển vang tới tai Lục Anh, “Hứa thị… con tiện nhân đó… hại ta… ta muốn… đến Cố gia… để… biết… đứa bé đó… là của… ta…”
Lục Văn Hiển dường như đã mất đi ý thức, nhưng ông ta vẫn nói trong mơ hồ, tiếng nói đó như phát ra từ trong sâu thẳm cổ họng, khàn khàn khó nghe, lại cũng có thể khiến người ta hiểu được đại khái.
Lục Anh nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng của Lục Lão thái thái, tay của hắn không tự chủ được mà bóp chặt mũi của Lục Văn Hiển cho đến khi đôi mắt của Lục Văn Hiển biến thành màu xám chết.
Lời Lục Văn Hiển nói là thật?
Nếu hắn không nghĩ sai, từ đầu tới cuối, Lục Văn Hiển sớm đã có gian tình với Hứa thị, vậy thì Cố Lang Hoa là con do họ sinh ra? Việc này truyền ra ngoài thì làm sao? Làm thế nào Cố Lang Hoa có thể ở lại Cố gia được nữa? Lục Lão thái thái cũng sẽ không muốn một đứa cháu gái như vậy.
Đều nói người sắp chết lời nào cũng thật, Lục Văn Hiển trước khi chết còn muốn hại người.
Lục Anh cười lên một cách mỉa mai, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, trời còn chưa sáng hẳn.
Một người chết quá nhanh, cũng là phúc khí.
Hắn chính tay bóp chết người cha ruột như vậy liệu có thể nhận được kết cục gì tốt đẹp? Hắn nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy Lục Văn Hiển đang nhìn mình chằm chằm.
Không biết vì sao, hắn thích nụ cười như gió xuân của Cố Lang Hoa, sự quan tâm lộ ra trong mắt nàng, chân thành tha thiết, không có xen lẫn bất cứ thứ gì, hắn chưa từng nghĩ tới, còn có thể có một người nhìn hắn thuần tuý như vậy.
Sự ấp áp của nàng khiến băng tuyết tích tụ trong lòng hắn tan ra từng mảng, từng mảng.
Hắn còn không biết cái gì gọi là yêu, nhưng hắn biết cái hắn chờ đợi chính là sự quan tâm và bầu bạn này.
Nếu họ không có duyên phận cùng nhau thì sao?
Có lẽ không có sự ấm áp đó, cuối cùng hắn cũng sẽ biến thành người như Lục Văn Hiển.
Lục Anh nghiêng mặt, khay sứ cạnh bàn phản chiếu khuôn mặn nho nhã của hắn. Lục Anh hít hà lấy sức để bản thân trở nên cẩn thận mà trang trọng, sau đó bước bước lớn ra ngoài.
…
Kinh thành, Hoàng cung.
Nội thị nhanh chóng đi lại trong đại điện, dặn dò cung nhân, “Mau, buông rèm xuống.”
Rèm tứ phía chạm đất, trong đại điện lập tức u tối.
Một chiếc bình phong nhanh chóng được kéo tới chính giữa.
Cuối cùng, tất cả đã chuẩn bị xong, cung nhân nhẹ tay nhẹ chân lui xuống.
Hoàng Đế mặc thường mục, đi tới phía bình phong, sau đó vẫy vẫy tay.
Nội thị đáp lại một tiếng, lập tức dặn dò, “Đi lên đi.”
Nữ cung tay cầm đế nến bước lên phía trước, đứng ở phía sau bình phong đó, sau đó nâng đế nến lên, ánh nến theo lỗ nhỏ của bình phong phản xạ lên trên tường.
Bóng nến dựng ngược lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế đột nhiên
cười lên, vẫy vẫy tay, “Mặt của ngươi xê dịch một chút, sao ta không nhìn thấy mặt ngươi.”
Nữ cung không biết làm thế nào mới được, không ngừng di chuyển đế nến.
Hoàng Đế nhíu mày, “Ta bảo ngươi di chuyển về phía trước.”
Nữ cung không dám chậm trễ, lại trong lúc luống cuống, khiến một dòng dầu nến chảy xuống, lập tức nàng ta sợ hãi thả lỏng tay, đế nến cũng rơi trên đất, nữ cung quỳ xuống xin tha.
Ánh nến không còn nữa, Hoàng Đế cũng mất hứng thú, vẫy vẫy tay, lập tức liền có Nội thị lên trước kéo nữ cung xuống.
Rèm lại bị kéo ra, Hoàng Đế chớp mắt, trên mặt cũng xuất hiện vài phần thần tình buồn bực, ông ta đặt “Mặc Kinh” trong tay xuống.
Hoàng Đế bắt đầu đi lại trong đại điện, “Ngươi nói làm thế nào mà họ phát hiện ra?”
Đổng Lễ của Ti Thiên Giám vội bước lên trước, “Mặc Tử và đệ tử của hắn đều thông thạo thiên văn, toán học, lại nhiều lần trải qua dẫn chứng thực tế mới có sách này…”
Nhìn Đổng Lễ lại sắp trải qua một lượt lời lẽ nhàm tai, Hoàng Đế vẫy vẫy tay, “Nghe nói Tây Hạ có một miếng Lưu Ly, trong suốt hơn cái thợ Đại Tề nung ra, nếu đặt ở trong phòng, có thể xuyên qua nó nhìn tháy cảnh tượng ngoài phòng, có thật không?”
Đổng Lễ vuốt vuốt râu dưới cằm, “Lưu Ly xuất phát từ chư quốc Đại Thực, có lẽ là Tây Hạ mua về từ nước Đại Thực.”
Hoàng Đế cực kỳ hứng thú, “Nếu chúng ta đàm phán thành công với Tây Hạ rồi, mở lại Dác Trường*, những thứ đó liền có thể không ngừng tới nước Tề.” Nói rồi vẫy vẫy tay, “Giống như Thái Tổ nói, những man di đó dù tự xưng là đế nhưng đều là nước nhỏ, không đáng bận tâm, hôm nay còn tồn tại nói không chừng ngày mai đã không còn nữa, nhưng những người này cả ngày như kiến làm loạn biên cương, làm cho trẫm không thể không phiền lòng, nếu có thể hoà đàm, Đại Tề cũng bớt quốc lực đi ứng phó.”
*Dác Trường: chợ vùng biên để dân cư các nước giao dịch với nhau
Hoàng Đế phất tay áo, ngồi trên long ỷ, “Thẩm Xương Cát lại làm hỏng việc trẫm giao, khiến người Tây Hạ đó thoát khỏi đại lao, giờ phía Tây Hạ phái sứ thần đưa quốc thư tới Đại Tề.”
Đổng Lễ lập tức khom người, không dám nói chuyện nữa.
Thẩm Xương Cát là người bên cạnh Hoàng Thượng, cứ coi như phạm lỗi cũng phải do Hoàng Thượng xử lý.
Đổng Lễ thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, vi thần cho rằng việc này cũng không phải không còn cách cứu vãn.”
Ánh mắt Hoàng Đế trên Long Ỷ thâm trầm, “Ái khanh có kế hay gì?”
Đổng Lễ không dám chần chừ, “Vi thần cho rằng, hai nước hoà đàm là đại sự, Tây Hạ đã phái ra sứ giả, có lẽ… sẽ không thật sự để tâm việc của Xu Minh…”
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra cái nhìn lạnh như băng.
Sự trầm lặng như đám tang trong đại điện khiến người ta thở không ra hơi.
Hoàng Đế nói: “Đương nhiên chúng sẽ không để tâm, chúng nhân cơ hội cứu đi Xu Minh là đã được lợi, về mặt hoà đàm đã chiếm tiên cơ, giờ bớt một điều kiện trao đổi, không biết còn có thể đưa ra yêu cầu gì để ép Đại Tề đồng ý.”
Hoàng Đế chớp mắt, “Nếu tiếp tục bàn nữa, e là sẽ mất uy nghi của Đại Tề.”
Đổng Lễ thấp giọng nói: “Vậy nếu Thái Hậu nhất định muốn hoà đàm thì sao? Bất luận bàn ra kết quả gì, Hoàng Thượng đều có thể khống chế, văn võ bá quan cứ coi như có phê bình gì cũng chỉ có thể trách Thái Hậu.”
Ánh mắt Hoàng Đế khẽ loé sáng.
Đổng Lễ nói: “Bất luận làm thế nào, quyền chủ động đều ở trong tay Hoàng Thượng.”