Dạo Bước Phồn Hoa

Tiến cung


trước sau

"Tứ đệ.” Có người hét đuổi tới.

Nam tử đó lại không dừng lại, nhảy xuống ngựa cầm yêu bài đi thẳng vào cung.

“Đó là ai?” Từ phu nhân không nhịn được hỏi nội thị bên cạnh.

Nội thị cười nói: “Là hai vị công tử của đại nhân Bùi Tư Thông, người tới trước đó là tứ công tử, đuổi tới phía sau là trưởng tử của Bùi đại nhân.”

Con trai của Bùi Tư Thông?

Chính là Bùi tứ công tử này suýt chút nữa lật tung của Hàng Châu ư?

Rốt cuộc là rồng sinh chín con, không con nào giống nhau, nghe nói trưởng tử của Bùi đại nhân dịu dàng nho nhã, dù còn chưa làm quan nhưng đã nổi danh bên ngoài, vị tứ công tử này lại gây chuyện thị phi khắp nơi khiến Bùi gia khổ không thể nói.

Từ Cẩn Du còn hiếu kì nhìn hai người đó, Từ phu nhân đã nói: “Mau về đi, nói không chừng lát nữa Thái Hậu sẽ phái người tới tìm con.”

Từ Cẩn Du đáp lại một tiếng, “Mẫu thân sáng ngày mai vào cung sớm, chúng ta cũng có nhiều chuyện để nói.”

Từ phu nhân đứng ở cửa cung luôn nhìn theo bóng dáng của Từ Cẩn Du cho tới khi không còn nữa mới bảo hạ nhân hầu hạ lên xe ngựa. Xe ngựa của Từ gia vừa chuyển động liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói của hạ nhân, “Chúng là ta Cố gia ở Trấn Giang, hôm qua nhận được cung bài, hôm nay tới thỉnh an Thái Hậu nương nương.”

Cố gia Trấn Giang?

Từ phu nhân có chút kinh ngạc, vé rèm nhìn qua, chỉ thấy một bé gái mặc áo màu xanh nhạt quay lưng lại phía bà ấy, đứng ở cửa cung, gió thổi qua chiếc váy dài của nàng, nàng lại đoan trang đứng ở đó sừng sững bất động.

Đây là Cố Lang Hoa? Sao Cố Lang Hoa lại tới Kinh Thành, sao lại đi gặp Thái Hậu?

Từ phu nhân không biết làm sao liền nghĩ tới khi Cố Lang Hoa vừa sinh ra, bà ấy đem Cố Lang Hoa và Cẩn Du hai đứa một trái một phải ôm trong lòng, đều là em bé như ngọc chạm tỉ mỉ, bà ấy nhìn đều thích như nhau, có một khắc bà ấy thậm chí từng muốn nếu hai đứa trẻ này đều là của bà ấy thì tốt biết bao.

Từ phu nhân không cầm được đưa tay ra gõ vào thùng xe, xe ngựa lập tức dừng lại, hạ nhân ngoài xe vội cúi người tới nghe dặn dò.

Từ lão phu nhân đã nói rất rõ, tốt nhất đừng qua lại với Cố gia, dù gặp được ở trước cửa cung cũng không tiện nói gì.

Trong lúc Từ phu nhân do dự, Cố Lang Hoa đã vào cửa cung.

Từ phu nhân thở dài, dặn dò hạ nhân, “Đi thôi.” Tính ra cũng rất nhiều năm không gặp rồi, nghe thấy thông tin có liên quan tới Cố Lang Hoa, bà ấy cũng vô cùng kinh ngạc, đứa bé mũm mĩm mềm mại đó sao lại biến thành bộ dạng này, là vì Cố Thế Hoành sớm qua đời, thiếu quản giáo, hay là Cố lão thái thái quá nuông chiều?

Bà ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc.

Đáng tiếc cho đứa trẻ đó.

Năm đó, lão gia thích nó như thế, đích thân dùng hai chữ “Lang Hoa” đặt tên cho nó.

Bà ấy còn từng nghĩ muốn nhận Lang Hoa làm con gái nuôi, là Cố đại thái thái không đồng ý nên việc này mới thôi. Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, hai đứa trẻ đều đã trưởng thành, lại còn có thể gặp nhau trong cung.

Có lẽ đây chính là số mệnh.



Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn thấy tường đỏ ngói xanh của Hoàng Cung, dưới hành lang còn có cung đăng lưu ly tám cạnh.

A Mạt hơi căng thẳng đi nhanh hơn chút, Tiêu ma ma vội lên trước kéo nàng ta, A Mạt lập tức đỏ mặt.

Lang Hoa lại nhìn Hồ Trọng Cốt, dù sắc mặt có chút không tự nhiên lắm nhưng vẫn ngẩng đầu để người ta quan sát. Kiếp trước, Hồ Trọng Cốt bị người ta tìm mọi cách lăng nhục, kiếp này ông ta dù còn chưa vào Thái Y Viện lại đã có thể vào cung chẩn trị cho Thái Hậu, tương lai nhất định sẽ giương danh Đại Tề.

Cung nhân dẫn đường ở phía trước, không lâu sau đã tới ngoài cung Từ Ninh.

Nội thị của cung Từ Ninh lên trước nói: “Cố đại tiểu thư đợi ở đây một chút, chúng ta đi bẩm báo Thái Hậu nương nương.”

Đèn trong cung kết sắc, một cảnh tượng náo nhiệt.

Kiếp trước nàng dù được phong làm Quận Phu Nhân, lại vì tật ở mắt nên luôn không có cơ hội vào cung, không ngờ kiếp này lúc này có thể đứng ở ngoài cung Từ Ninh.

Một nụ cười bò lên trên miệng của Lang Hoa.

Tất cả điều này đều trở nên thú vị
như vậy.

“Mau đi thông báo một chút, Hàn phu nhân tới rồi.”

Lang Hoa nghe thấy tiếng nói, ngẩng mắt lên, cách đó không xa có một phu nhân mặc áo vàng xinh đẹp đứng ở đó, bộ dạng của một nữ tử Giang Nam tiêu chuẩn, mày dài mà nhỏ mảnh, trong một đôi mắt phảng phất ánh nước, trông xinh đẹp mà mỏng manh.

Đây chính là phu nhân của Hàn Chương.

Không biết nghĩ ra cái gì, Hàn phu nhân dùng khăn nhẹ nhàng lau lau khoé mắt.

Trong lòng Lang Hoa thở dài, nàng cuối cùng biết vì sao khi Hàn tướng quân từ Kinh Thành tới Trấn Giang lại luôn nhíu mày, thần tình không biết làm sao.

Người có thể hô mưa gọi gió trên chiến trường đó lại không thể đối diện với một người vợ như nước trong nhà.

Nâng khay ngang mày, bạc đầu giai lão.

Nói thì dễ, làm lại khó như thế.

Nàng thì sao? Tương lai của nàng sẽ thế nào?



Trong cung Thái tử, Thái tử nghe tin tức nội thị thăm dò được.

“Thái Hậu nương nương mở tiệc mời nữ quyến của sứ thần Tây Hạ ở cung Từ Ninh.”

Ánh mắt Thái tử loé lên, không ngờ Thái Hậu vội vàng động thủ như vậy, “Trong yến tiệc đều mời những ai?”

Nội thị cúi đầu đếm kĩ tên người, “Ngoài những ngoại mệnh phụ thường xuyên ra vào cung Từ Ninh, còn mời phu nhân cảu Hàn tướng quân vào một lang trung danh bất hư truyền.”

Thái tử nhíu mày.

Hàn Chương và Tây Hạ coi như là một cặp đối thủ oan gia, giờ Thái Hậu lại gọi Hàn phu nhân tới, đây là chủ động bày tỏ thiện ý với sứ thần Tây Hạ? Sao Hàn Chương có thể đồng ý cho nữ quyến vào cung?

“Nghe nói trong phủ của Hàn tướng quân đã xảy ra chuyện rồi, Hàn tướng quân trong lúc tức giận đã dọn ra điền trang ngoại ô, Hàn phu nhân khóc cả một đêm, khi tới cung Từ Ninh mắt còn sưng vù.”

Đây là Thái Hậu muốn cưỡng ép Hàn gia cúi đầu.

Tim Thái tử đập nhanh như bay, Thái Hậu vì Trưởng công chúa Đông Bình, cái gì cũng có thể đồng ý, đây là vừa trúng ý của hắn.

Đây là lần đầu tiên Thái Hậu có bộ dạng tổ mẫu, hoàn toàn theo tâm ý của hắn hành sự.

“Không sai được,” Thái tử đứng lên, “Lần này Thái Hậu nhất định muốn đón Trưởng công chúa Đông Bình về Đại Tề rồi.” Không thì tuyệt đối sẽ không đại động can qua như vậy.

Vịt tới tay, hắn không thể để nó bay mất.

Thái Hậu thúc đẩy hoà đàm, hắn đem binh đi đánh nước Liêu, trong bữa tiệc ngày mai, hắn muốn trước mặt văn võ bá quan thỉnh mệnh phụ hoàng xuất chinh.

“Thái tử gia,” Hạ nhân thấp giọng bẩm báo, “Thẩm đại nhân tới rồi.”

Thái tử có chút bất ngờ, người cẩn thận như Thẩm Xương Cát có lẽ sẽ không tuỳ tiện xuất hiện ở phủ Thái tử chứ?

Thái tử chỉnh lại y sam, cho mời Thẩm Xương Cát tới thư phòng.

Sắc mặt Thẩm Xương Cát hơi khó coi, sau khi để mất Xu Minh, Hoàng Thượng lệnh cho hắn lập tức hồi kinh. Vừa bước vào Kinh Thành, Hoàng Thượng không truyền hắn yết kiến mà sai người đoạt đi yêu bài của hắn, cách chức hắn xét xử.

Lần này Hoàng Thượng thật sự tức giận rồi.

Chuyến đi Giang Chiết, hắn đã thua triệt để, hi vọng Hoàng Thượng nể tình công lao hắn giết Triệu Linh, để hắn trở lại Hoàng Thành Ti nhậm chức, như vậy mới có thể tiếp tục tra xét tung tích của Cố Thế Hoành và những Sát Tử đó.

Hắn không thể cứ thế nhận thua.

“Thái tử gia,” Thẩm Xương Cát ngẩng đầu lên, “Ngài phải bảo người chú ý một người.”

Nhìn thần tình trịnh trọng của Thẩm Xương Cát, Thái tử cũng nhíu mày, “Ai?”

Trong con mắt đầy sợi máu của Thẩm Xương Cát toàn là vẻ hiểm ác, “Đại tiểu thư Cố gia, Cố Lang Hoa.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện