Dạo Bước Phồn Hoa

Ánh sáng


trước sau

Lang Hoa cảm thấy có vô số cánh tay đang đè lên người nàng, nàng không ngừng vùng vẫy cánh tay cầm mảnh vỡ, không biết là đã làm rách da thịt bao nhiêu người, máu nóng bắn khắp xung quanh.

Trong phòng dày đặc mùi máu tanh.

Mảnh lụa trắng ghìm chặt lấy cổ của nàng, khiến cho nàng thở hổn hển.

Bên tai truyền đến tiếng của Lục phu nhân, “Anh Nhi nhà chúng ta từ khi còn nhỏ đọc sách đến khi lớn lên làm quan, tất cả nguyên bản đều luôn thuận lợi, đều là vì cưới cô về mới rơi vào tình cảnh thế này.”

“Không có cô, Anh Nhi nhà chúng ta sớm đã là hoàng thân quốc thích, thăng quan tiến chức, Lục gia chúng ta cũng phồn thịnh vinh hoa, tất cả đều là vì cô, đều là vì cô. Phật tổ phù hộ, để cho loại độc phụ như cô sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, cũng không đi hại người được nữa. Anh Nhi của mẹ, Anh Nhi của mẹ ơi!”

Âm thanh của Lục phu nhân từ từ xa dần, cuối cùng cũng không nghe được nữa.

Mệt mỏi rã rời giống như có một tấm lưới vây hãm nàng lại, lôi nàng vào nơi càng u tối hơn, nàng từ từ quên mất phải vùng vẫy.

Lang Hoa nhớ người già thường hay nói, sống chết chẳng qua chỉ là nhất niệm.

Nhất niệm sống, nhất niệm chết, lại ngắn ngủ như vậy.

Lang Hoa mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng Lục lão phu nhân vang lên bên tai: “Đứa nhỏ này, nó đi rồi, có lẽ Anh Nhi sẽ thương tâm nhiều lắm.”

Đúng thế, Lục Anh sẽ rất thương tâm.

Không đúng, Lục Anh đã chết rồi, nàng phải đi tìm Lục Anh.

Như vậy cũng tốt, như vậy ai cũng không cần phải vì ai mà thương tâm.

Tiếng khóc truyền đến.

“Lang Hoa vẫn còn nhỏ như thế, con tình nguyện chết thay nó.”

Là tiếng của mẫu thân, đáng thương cho mẫu thân phải tận mắt thấy cảnh nàng chết.

Nàng cứ không rõ ràng như vậy mà bị ghìm chết, người hại nàng nhất định rất đắc ý, bởi vì đến lúc chết một kẻ mù như nàng cũng vẫn không biết rốt cuộc là ai đã hại mình?

Lang Hoa liều mình muốn mở mắt ra, nhìn hướng về phía tiếng khóc.

Tuy rằng nàng biết chỉ là uổng công thôi.

Cuối cùng, có một tia sáng từ từ chiếu đến, sau khi một mảnh ảnh sáng sáng ngời chói mắt, một khuôn mặt hiền từ hiện ra trước mắt nàng.

Đây là ai?

Cho dù là trong mơ nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng gương mặt nào thế này.

Người này tuy rằng trên mặt có rất nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn trong veo như cũ, trong thần tình hiền từ còn mang theo chút bi thương, nhìn thấy nàng tỉnh thì có chút vui vẻ ngoài ý muốn, khàn giọng nói, “Lang Hoa của chúng ta tỉnh lại rồi.”

Mặt trời giữa trưa chiếu qua cửa sổ vào phòng.

Lang Hoa cảm thấy bản thân mình như đang bị nướng, nàng biết là mình đang bị sốt, nóng như than lửa, một chiếc khăn lạnh buốt đặt trên trán nàng, thế nhưng rất nhanh đã bị nhiệt độ cơ thể nàng làm cho nóng lên, nước trên khăn nhỏ xuống, từ từ thấm ướt tóc mai của nàng.

Nàng cứ nửa tỉnh nửa mê như vậy, bên tai truyền đến âm thanh xôn xao vun vặt.

Hình như có người đang gọi tên nàng.

Cũng có người thấp giọng nói: “Đứa trẻ này mạng thật là cứng, hạ nhân trong nhà chết ba bốn người rồi, nó vẫn cứ chống đỡ được.”

“Còn không phải là do lão thái thái đem thuốc tốt nhất trong nhà cho nó uống sao?”

Sau đó người đó căm hận nói: “Nếu như nó chết như thế, ngược lại bớt việc cho ta, con tiện nhân đó chỉ biết dùng nó để đánh lừa lão thái thái mới khiến cho lão thái thái bảo vệ mẹ con nó khắp nơi. Đừng có quên, Cố gia là do ta quản lý.”

Cố gia?

Sao lại là Cố gia?

Cho dù là nàng không chết cũng nên ở Lục gia chứ?

Bởi vì Cố gia đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.

Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, Lang Hoa cũng ngọ nguậy mở mắt ra, tuy rằng nàng biết điều này không có ý nghĩa gì với nàng cả. Nhưng mà, chớp mắt mở ra một cái thì lại sáng rực như thường, ánh sáng chói mắt đâm thẳng vào.

Khiến cho nàng hoa mắt chóng mặt, Lang Hoa bị doạ lập tức nhắm mắt lại.

Nàng là một kẻ mù, thế giới của nàng từ trước đến nay đều tối tăm không đổi, làm sao lại có ánh sáng?

Lang Hoa lại lần nữa cẩn thận mở mắt.

Sau một mảnh trắng xoá, nhân ảnh, mọi thứ, các loại hình ảnh mơ mơ hồ hồ lắc qua lắc lại trước mắt nàng.

Lang Hoa không ngừng chớp mắt, mọi thứ xung quanh dần dần rõ ràng hơn.

Nàng nghe thấy có người dặn dò, “Mau đi mời Kính Minh sư thái đến đây xem xem, có phải là Đậu Thần nương nương hiển linh rồi không?”

Nàng đang nằm mơ sao?

Lang Hoa mở to mắt, ngẩn ra tại chỗ.

“Lang Hoa, con nhìn bà nội đi, bà nội ở đây.”

Bà nội?

Lục lão phu nhân?

Không, đây không phải là Lục lão phu nhân.

Khuôn mặt hiền từ này luôn ở trong ký ức của nàng, đúng, đây là bà nội, là người nàng khắc ghi sâu sắc nhất trước khi mất đi ánh sáng, bà nội ruột của nàng.

Nàng thật sự chết rồi sao, chết rồi mới có thể lại gặp được bà nội?

Bởi vì, năm nàng lên tám tuổi, bà nội đã chết rồi.

Năm đó, nàng bị bệnh đậu mùa, sốt bảy ngày tám đêm, tuy rằng may mắn là không chết nhưng mắt lại bị bệnh. Mẫu thân vì chữa khỏi bệnh mắt cho nàng mà không thể không rời khỏi bà nội, theo Lục gia đến Dương Châu tìm thầy thuốc. Mấy năm sau, Trấn Giang bị phản quân đánh chiếm, bà nội của nàng và những người ở lại Cố gia đều chết ở Trấn Giang.

Đại tộc trăm năm Cố gia cũng triệt để suy vong từ lúc đó.

Lang Hoa nỗ lực muốn nói, thế nhưng không phát ra nổi nửa tiếng.

Chỉ nhìn thấy một ni cô mặt đầy vẻ lo lắng nhìn nàng một cái, “Bảy ngày rồi cũng không thấy nốt đậu bớt đi, e là đại tiểu thư được Đậu Thần nương nương nhìn trúng rồi.”

Cố lão thái thái dùng khăn tay lau nước mắt ở khoé mắt, “Vậy thì phải làm sao mới
tốt?”

Ni cô lần tràng hạt trong tay, nửa ngày mới thở dài một tiếng, “Chỉ có thể dùng châm thử xem, có lẽ là còn có thể xoay chuyển.”

Cố lão thái thái cau mày, có chút do dự.

“Lúc binh hoảng mã loạn này cũng không còn cách nào khác.”

Thanh âm Lang Hoa thấy quen thuộc vang lên bên tai, Lang Hoa nỗ nực mở mắt ra nhìn qua.

Một phu nhân hai mươi mấy tuổi tiến lại đây, lông mày nàng ta dài mảnh, cái mũi thẳng đứng, cái cằm đầy đặn nhìn có vẻ đặc biệt mềm mại, tuy vẻ mặt lo âu thế nhưng không thể che đậy được vẻ xinh đẹp. Lục Anh từng nói, tướng mạo của mẹ nàng là tiêu chuẩn của nữ tử vùng sông nước, tương đồng với tính khí của bà, dịu dàng, ôn hoà, ân cần lễ phép, mà trong xương cốt của nàng lại mang theo sự kiên trì và quật cường không giống như mẹ vậy.

Dưới sự miêu tả của Lục Anh, nàng từng vô số lần tưởng tượng ra dung mạo của mẹ mình.

Không ngờ lại nhìn thấy ở đây.

Mẫu thân còn chưa chết, nhưng sao cũng xuất hiện ở đây?

Lẽ nào Lục gia cũng hại chết mẫu thân rồi?

Nghĩ đến điều này, trái tim Lang Hoa bị doạ ngừng đập một nhịp, muốn làm rõ ràng mọi thứ, nhưng mí mắt lại nặng nề, khó mà khống chế sự mệt mỏi. Nàng lại lần nữa nhắm mắt lại, nỗ lực khiến cho bản thân mình thanh tỉnh, nghe bà nội và mẹ nói chuyện.

Cố lão thái thái cẩn thận nhìn Lang Hoa, than thở, “Đứa nhỏ đáng thương, thành Trấn Giang hiện tại đến cả một thầy thuốc cũng không tìm được, cứ như thế này thật sự là chỉ có con đường chết thôi.”

Hứa thị lau lau đôi mắt đỏ, “Lang Hoa mới có tám tuổi thôi, sao lại bị nhiễm bệnh đậu mùa như thế? Chỉ cần nó có thể sống tốt, con tình nguyện chết thay nó.”

Tám tuổi, bệnh đậu mùa?

Trong lòng Lang Hoa ngây ngốc.

Lẽ nào đây không phải là việc nàng trải qua sau khi chết mà là nàng đang nằm mơ về lúc tám tuổi sao?

Hứa thị nói: “Nếu không thì để cho Kính Minh sư thái thử xem đi?”

Lang Hoa từ trước đến nay chưa từng nghe thấy mẫu thân nhắc đến vị Kính Minh sư thái này chữa khỏi bệnh đậu mùa cho nàng.

Cố lão thái thái nhìn về phía Kính Minh sư thái, chắp hai tay lại, “Thư Nhi nhà chúng tôi xin giao lại cho sư thái.”

Kính Minh sư thái lễ độ đáp lại: “Lão thái thái, thái thái hãy ra ngoài trước đi, lão nạp sẽ châm cứu cho Thư Nhi, nếu không sẽ không kịp nữa.”

Hứa thị gật gật đầu với Kính Minh sư thái, sau đó dìu Cố lão thái thái đi ra khỏi phòng.

Lúc tám tuổi, nàng nhất định là không ngờ đến từ đó về sau cũng không còn nhìn thấy bà nội và mẹ nữa.

Trong lòng Lang Hoa chua chát, nôn nóng, cuối cùng cũng khe khẽ mở được mắt ra.

Lọt vào tầm mắt là tấm màn nhẹ bay theo gió, bàn bát tiên bên cạnh bày một bình hoa, bên trong cắm một nhành hoa đang nở, sắc màu tươi đẹp, dường như trong chốc lát chiếu sáng tất cả, khiến cho xung quanh lập tức tươi đẹp hơn, lộng lẫy biết bao, mỹ lệ biết bao.

Đây hoàn toàn không giống với bóng tối mà nàng biết rõ.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy, nàng mới biết nàng mong ước ánh sáng biết bao nhiêu.

Những người khác đều đã rời khỏi phòng, chỉ còn một người mặc áo ni cô đang bày đồ vật lên trên bàn, đại khái chính là Kính Minh sư thái trong lời của mẹ nàng.

Kính Minh sư thái mở hộp gỗ ra, lấy từ bên trong ra một cái túi vải, vô cùng thành thạo rút từ trong ra hai cây ngân châm dài dài và một túi thuốc bột.

Kính Minh sư thái nhấc mắt lên, nhìn thấy nàng tỉnh thì có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức nhẹ giọng nói: “Đứa trẻ đáng thương, một lát nữa là sẽ ổn thôi.” Không biết là để an ủi chính mình hay là để động viên nàng.

Kính Minh sư thái gom mấy cây châm dài trong tay qua đây, khoa tay múa chân trước mắt nàng, dường như muốn tìm vị trí hạ châm.

Lục Anh từng tìm rất nhiều lang trung đến trị bệnh mắt cho nàng, nàng nhàn rỗi không có chuyện gì cũng bảo Hàn Yên đọc sách cho nàng nghe, tuy rằng nàng là một kẻ mù nhưng đối với lý thuyết y học, dược lý cũng có chút hiểu biết, chữa bệnh đậu mùa phải châm cứu các huyệt Dưỡng lão, thần khuyết, bách hội...

Mấy huyệt vị châm cứu đó từ trong lòng Lang Hoa bật ra.

Châm của Kính Minh sư thái cũng càng lúc càng gần.

Lang Hoa có thể nhìn thấy mũi châm nhỏ mảnh hướng thẳng về phía mắt nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện