Thẩm gia.
Thẩm Xương Cát cau mày xem thái y chữa trị cho Vinh Quốc công
Sắc mặt thái y rất khó coi, tâm trạng của Thẩm Xương Cát cũng rất không yên. Hàn gia thật giống như đã ôm chặt tâm tư, nhất định phải cùng hắn dây dưa.
Thẩm Xương Cát nhìn về phía quản gia, “Đến Hoàng Thành Ti tìm Tả Thừa Ân, kêu hắn mang người tới đưa Vinh Quốc công trở về Hàn gia.”
Hàn gia chẳng qua là đang dùng một chữ “kéo” với hắn, kéo đến quan to chức lớn ở kinh thành đều nghe được tin tức như vậy, đáng thương cho Hàn gia, đừng quên hắn là thống lĩnh của Hoàng Thành Ti, hắn muốn đuổi Vinh Quốc công ra ngoài thì không ai có cách nào ngăn trở nổi.
“Vinh Quốc công tỉnh lại rồi.” Hạ nhân Thẩm gia tới bẩm báo.
Tỉnh lại thì tốt. Thẩm Xương Cát nhướn mày lên, sải bước đi vào nhà.
Vinh Quốc công tựa vào gối đầu, sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi. Thẩm Xương Cát tỉ mỉ nhìn sang, bệnh của Vinh Quốc công không giống như là giả vờ, vẻ xám ngoét trên mặt hắn chỉ có trên mặt những người sắp chết.
Vinh Quốc công nhấc mí mắt lên, “Thẩm đại nhân, ngài đang nhìn cái gì thế?”
Thẩm Xương Cát nhàn nhạt nói: “Ta thấy bệnh của Vinh Quốc công thật sự là cũng không nhẹ, ngài không ở trong nhà an tâm dưỡng bệnh mà lại đi tới chỗ ta, hà cớ gì phải khổ như thế?”
Trên mặt Vinh Quốc công lộ ra nụ cười, “Ta bệnh cũng sắp tới lúc chết, người chết như đèn tắt, đến lúc đó ta cũng siêu thoát rồi, chỉ có người còn sống mới tiếp tục sự dày vò của thế gian này.”
Thẩm Xương Cát sầm mắt, mặt không biểu tình, Vinh Quốc công lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Thẩm Xương Cát xem, “Thẩm đại nhân, ngài xem, đây là cái gì?”
Tiên Đế từng thưởng một miếng ngọc bài cho phủ Vinh Quốc công, phủ Vinh Quốc công luôn luôn thờ phụng. Nghe nói là dùng huyết ngọc ít có điêu khắc mà thành.
Trên huyết ngọc có khắc chữ, Thẩm Xương Cát tiến tới nhìn, đúng lúc hắn đang muốn nhìn cho rõ, Vinh Quốc công lại buông lỏng tay, miếng ngọc bài kia rơi thẳng xuống.
Thẩm Xương Cát theo bản năng muốn dùng tay đón lấy, Vinh Quốc công kéo cánh tay hắn lại, sức mạnh của Vinh Quốc công rất lớn, ngón tay giống như móng vuốt đâm vào da Thẩm Xương Cát.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.
Huyết ngọc rơi xuống đất vỡ tan.
Thẩm Xương Cát trợn to hai mắt, giằng khỏi tay Vinh Quốc công.
Vinh Quốc công cũng dùng hết khí lực lần nữa nằm lại trên giường, trên mặt hiện lên nụ cười buồn bã, “Thẩm đại nhân, đây chính là Tiên hoàng ban cho... ngọc bài ban cho Hàn gia chúng ta, làm sao ngài có thể như vậy làm nó... rơi vỡ? Mặc dù ngài là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng... nhưng cũng không nên... ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, đuổi cùng giết tận chúng ta...”
Thẩm Xương Cát quay đầu nhìn bốn phía, hạ nhân hầu hạ thái y đi lấy thuốc, vừa rồi trong phòng chỉ có hai người hắn và Vinh Quốc công
Không có ai nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra trong phòng.
Đồ Tiên hoàng ngự ban cho Hàn gia, Hàn gia từ đầu đến cuối cẩn thận giữ gìn, đó là vinh dự của Hàn gia, Hàn gia không thể nào tự mình làm rơi vỡ.
Cho nên, cho dù hắn nói ngọc này bài là Vinh Quốc công làm rơi vỡ cũng sẽ không có người nào tin.
Thẩm Xương Cát nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi muốn hãm hại ta?” Cho tới bây giờ, hắn chưa từng bị thua thiệt như vậy, một kẻ sắp chết mà cũng dám hãm hại hắn.
Thẩm Xương Cát hung ác nhếch môi lên, mũi nhăn lại, hắn hận không thể lập tức giơ tay ra bóp chết Vinh Quốc công ở chỗ này.
Vinh Quốc công ngẩng đầu lên, cái cổ trắng như tuyết ở trước mắt Thẩm Xương Cát, khẽ nhắm mắt lại, một bộ chờ chết.
Tay Thẩm Xương Cát cơ hồ muốn giơ ra, thế nhưng rất nhanh hắn lại cười lên, “Vinh Quốc công muốn hại ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu, nếu như ta giết chết ông ở chỗ này, ở trước mặt bệ hạ, ta tất nhiên không cách nào nói rõ được.”
“Đến lúc đó, ai ai cũng sẽ tin tưởng là ta nhằm vào Hàn gia, cố ý hãm hại Hàn Chương.”
Thẩm Xương Cát đứng lên, lạnh lùng nói, “Người đâu, nếu Vinh Quốc công đã tỉnh lại thì đưa Vinh Quốc công về Hàn gia đi.”
Hạ nhân Thẩm gia nghe thấy tiếng, lập tức đi vào phòng.
Thẩm Xương Cát nhìn về phía ngọc bài trên đất, “Miếng ngọc bài kia là do Vinh Quốc công tự mình làm rơi vỡ, không liên quan đến bổn quan.”
Hàn gia sẽ ngã xuống sớm thôi, Hàn Chương sẽ trở thành trò cười, cuối cùng đứng trước mặt người khác chính là Thẩm Xương Cát hắn.
“Ai nói không liên quan tới ngươi?”
Thanh âm mang theo mấy phần uy nghiêm từ cửa truyền tới.
Hàn Chương sải bước đi vào phòng.
Thẩm Xương Cát lập tức cảm giác được áp lực xông tới, Hàn Chương rốt cuộc là tướng quân đã trải qua sa trường, mắt phượng giương lên không giận mà uy, kiêu ngạo sinh ra ở trong trận tiền khói súng, giống như kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bức người.
Thẩm Xương Cát kìm lòng không đặng lui về sau hai bước, nắm lấy đoản đao bên hông.
Nếu như Hàn Chương bị ép, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
Lông tơ trên người Thẩm Xương Cát dựng đứng lên, “Hàn tướng quân... ta đang muốn đưa Vinh Quốc công về phủ. Bệnh của Vinh Quốc công rất nặng, ta đã để cho người bẩm báo với Hoàng Thượng rồi, mời Hoàng Viện Sử tới chữa trị cho Vinh Quốc công.”
Bây giờ Thẩm Xương Cát vẫn còn dùng Hoàng Thượng để đè nén hắn.
Hàn Chương cười lạnh một tiếng, nếu như không phải là vì Hàn
gia, hắn sớm đã giết cái tên tiểu nhân gian tà này rồi.
Thẩm Xương Cát đáng chết, nhưng hắn càng hiểu hơn, Thẩm Xương Cát là con chó bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ giao hắn cho Hoàng Thượng xử trí mới có được kết quả tốt nhất.
Ánh mắt Thẩm Xương Cát không ngừng nhìn ra ngoài, cuối cùng thấy được Tả Thừa Ân sau lưng Hàn Chương.
Tả Thừa Ân tới thì tốt rồi.
Hắn và Tả Thừa Ân cộng lại không nhất định có thể thắng được Hàn Chương, nhưng Hàn Chương muốn giết chết hắn cũng không dễ dàng. Một khi Hàn Chương động thủ, hắn liền có thể đến trước mặt Hoàng Thượng tố khổ, đến lúc đó kẻ thua nhất định là Hàn gia.
Thẩm Xương Cát rút đoản đao bên hông ra, nếu như Hàn Chương là người thông minh thì sẽ không cứng rắn đối chọi với hắn.
Đao của Thẩm Xương Cát vừa mới tới tay, Hàn Chương đã vung tay đánh về phía hắn, Thẩm Xương Cát vội vàng tránh né, quả đấm của Hàn Chương quét qua mặt hắn, hắn lập tức cảm thấy đau rát.
Ánh mắt Thẩm Xương Cát lập tức ửng đỏ, lộ ra sát cơ, hắn xoay người mấy cái, linh hoạt tới trước mặt Tả Thừa Ân, lập tức hạ lệnh, “Còn ngẩn ra làm cái gì, động thủ đi, bên phía Hoàng Thượng ta tự nhiên sẽ khai báo.”
Hàn Chương nghe lời này bỗng nhiên ngừng tay, ngước mắt lên nhìn về phía Tả Thừa Ân, “Tả Đô Tri, ngươi còn chờ cái gì nữa?”
Thẩm Xương Cát cười nhạt, “Hàn tướng quân muốn làm gì thì làm, không sợ lát nữa phải giải thích thế nào với Hoàng Thượng sao?” Hắn nói rồi ra hiệu với Tả Thừa Ân, “Động thủ.”
Trên mặt Tả Thừa Ân lộ ra thần tình phức tạp, cuối cùng hắn cũng giơ tay ra.
Đôi kia tay đè trên vai Thẩm Xương Cát, sau đó dùng khí lực toàn thân đè lên.
Thẩm Xương Cát giống như gặp phải thái sơn đè ép, hắn kinh ngạc gắng sức giãy giụa, cổ tay cũng đã bị người trói lại.
Thủ pháp như vậy, Thẩm Xương Cát không thể quen thuộc hơn, bởi vì đây chính là thứ hắn truyền thụ cho Hoàng Thành Ti. Chỉ cần bị đè vai, đối phương liền không cách nào tránh thoát được, dùng sợi giây nhỏ trói chặt ngón tay lại, như vậy hai cánh tay của đối phương cũng không dùng được lực. Lúc này chỉ cần hung hãn đạp một cước trên đùi đối phương, đối phương sẽ ngã xuống đất.
Thẩm Xương Cát mới vừa nghĩ tới đây, trên đùi liền truyền đến đau nhức, ngay sau đó cả người hắn không khống chế được ngã xuống đất.
“Tả Thừa Ân…” Thẩm Xương Cát hô to một tiếng, ánh mắt cơ hồ trừng ra ngoài, “Ngươi muốn làm gì hả?”
Tả Thừa Ân cụp mắt xuống, “Phụng mệnh Hoàng Thượng, áp giải tội thần Thẩm Xương Cát vào đại lao.”
Máu huyết toàn thân Thẩm Xương Cát dường như lập tức đông cứng lại, điều này sao có thể, tại sao Hoàng Thượng lại giam hắn vào đại lao, tuyệt đối không có khả năng này, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy phát sinh.
Nên bị bắt thì cũng phải là Hàn Chương chứ không phải là Thẩm Xương Cát hắn.
“Hoàng Thượng phân phó, lập tức phải lục soát Thẩm gia, nơi này khó tránh khỏi sẽ hoảng loạn, vạn nhất làm bị thương Vinh Quốc công, ty chức không cách nào báo cáo với Hoàng Thượng được…” Tả Thừa Ân tiến lên hành lễ với Hàn Chương, “Ty chức sẽ để cho người đưa Vinh Quốc công trở về phủ.”
Lục soát?
Thẩm gia bị lục soát? Thẩm Xương Cát nghe đến chỗ này, chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, thứ gì nóng bỏng lập tức dâng lên, hắn không kịp nuốt xuống, há mồm nhổ ra trên mặt đất, là một ngụm máu đỏ tươi.
Hàn Chương nhặt ngọc bài trên đất lên đưa cho Tả Thừa Ân, “Xin Tả đô tri giao khối ngọc bài này cho Hoàng Thượng, nói Hàn gia chúng ta... đã làm chuyện Tiên đế giao phó. Bây giờ huynh trưởng bệnh nặng, Hàn Chương cũng nên tháo giáp trở về nhà, ngày mai ta sẽ đưa tấu chương lên, xin thôi chức vụ đại tướng quân mậu biên.”
“Ta muốn gặp Hoàng Thượng…” Thẩm Xương Cát thảm thiết gào lên, “Hàn Chương đang giở trò bịp bợm, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có mắc lừa....”