Bùi Khởi Đường nhận lấy địa đồ từ trong tay Bùi Tiền mở ra, trải trên bàn bát tiên ở Hàn gia.
Bùi Khởi Đường nói: “Sau khi hai nước hòa đàm, quân đội đóng quân của Ngân Châu sẽ ít đi quá nửa, đến khi Đại Tề khởi binh tấn công Tây Kinh, quân đội Tây Hạ sẽ tới gần thành Ngân Châu, trong một đêm là có thể đánh chiếm thành Ngân Châu,” Bùi Khởi Đường tiếp tục nói, “Hoài Nam Vương chỉ có nửa ngày tập kết quân đội để ứng đối, không có bình phong che chở là Ngân Châu, đối mặt với người Tây Hạ sĩ khí lớn mạnh, tất nhiên sẽ thua trận, người Tây Hạ thuận thế xông lên lấy được năm châu, sẽ tiếp tục đi xuống phía nam, triều đình chỉ có điều quân đội Lĩnh Bắc tới chi viện cho Hoài Nam Vương… Cho dù là Hoàng thượng đã không còn khúc mắc với Tướng quân, đồng ý để Tướng quân dẫn binh đến biên giới Tây Bắc, Tướng quân ngày đêm thần tốc cũng phải dùng tới ba ngày mới có thể tới nơi, mấy ngày đó quân của Hàn gia sẽ cùng với những quân lính bại trận mất chỉ huy kia của Hoài Nam Vương hợp lại với nhau, ngăn cản người Tây Hạ tiến công, quân của Hàn gia dũng mãnh thiện chiến vô cùng, nhưng để cho bọn họ hoảng loạn thủ thành, bọn họ chưa chắc có thể thủ được.”
Quân thủ thành đều dùng những đội quân đóng trong thành, bởi vì bọn họ quen thuộc hơn với dân chúng trong thành, thời khắc mấu chốt có thể mượn sức dân.
Cuộc chiến Trấn Giang chính là như vậy, dân chúng Trấn Giang cùng giúp triều đình thủ thành, mới có thể khiến cho thành Trấn Giang vững như thành đồng.
Quân đội xa lạ đến, sẽ khiến cho bên trong thành tràn đầy khủng hoảng.
Một khi thành trì bị công phá, dân chúng và thủ quân đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của người Tây Hạ, đến lúc đó dù Hàn Chương có chạy tới, cũng vô ích.
Quân của Hàn gia tổn thất hơn nửa, Hàn Chương có thể làm gì? Quân đội của Hoài Nam Vương chưa chắc đã chịu sự chỉ huy của Hàn Chương.
Hàn Chương nhìn Bùi Khởi Đường, “Ngươi cũng cho là Tây Hạ sẽ tấn công Đại Tề?”
Bùi Khởi Đường gật đầu, “Những năm này Tây Hạ luôn khai thác mỏ sắt, chế tạo vũ khí, lại không hề khởi chiến, hiển nhiên là đang ẩn mình chờ thời, chính là để tìm thời cơ, một lần tất trúng.”
Không có ai tin tưởng Tây Hạ sẽ tấn công Đại Tề vào lúc này, văn thần võ tướng của Đại Tề cũng có cái nhìn rất lạc quan với lần hòa đàm này.
Một người cho tới bây giờ chưa từng dẫn binh như Bùi Khởi Đường lại phân tích trận thế rõ ràng như vậy.
Có lẽ thật sự giống như Lang Hoa nói, Bùi Khởi Đường là một nhân tài có thể dùng?
Lang Hoa muốn giới thiệu Bùi Khởi Đường cho Hàn gia, hắn còn rất kinh ngạc, Bùi Khởi Đường và Cố gia từng mâu thuẫn, bây giờ Lang Hoa lại nói tốt cho Bùi Khởi Đường với hắn.
Hàn Chương nói: “Ta sẽ không bởi vì vài ba lời của ngươi mà giao kỵ binh Hàn gia cho ngươi.”
Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta không cần Tướng quân viết văn thư giúp ta bây giờ,” Ánh mắt hắn lóe lên, “Trước hết Tướng quân chỉ cần thông báo cho phó tướng Lĩnh Bắc, nếu như bọn họ bị phái đi Tây Bắc, bị ra lệnh thủ thành, thì bảo bọn họ đến tìm ta, ta sẽ giúp bọn họ nghĩ cách.”
Hàn Chương hơi nghĩ ngợi, trong mắt cơ hồ lộ ra vẻ tán thưởng. Người này phải tự đại thế nào mới có thể chắc chắn chuyện sẽ phát triển theo hướng đó.
Nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện này có khả năng rất lớn sẽ phát sinh.
Bất kể là Hoài Nam Vương hay là hắn, tin tưởng nhất vẫn là huynh đệ dưới tay mình, viện quân triều đình phái tới, sẽ bị tùy tùy tiện tiện điều đi bổ sung chỗ hổng.
Hàn Chương lãnh đạm nhìn Bùi Khởi Đường, “Nếu như chuyện không phát triển theo lời ngươi nói thì sao?”
“Đó là chuyện tốt, chứng minh ta ở biên giới Tây Bắc có tác dụng,” Bùi Khởi Đường dáng người cao lớn, trong ánh mắt toát ra nụ cười tự tin, “Đến lúc đó Tướng quân hẳn càng tin tưởng ta mới đúng, dẫu sao trên chiến trường đều là quang minh chính đại đối kháng, không có nửa điểm may mắn.”
Tài năng thoáng lộ ra trong chớp mắt trên người Bùi Khởi Đường, khiến người ta không thể khinh thường.
Hàn Chương cảm thấy hắn hẳn là đã gặp Bùi Khởi Đường này ở đâu đó, nhưng suy nghĩ một chút tất cả những gì Bùi Khởi Đường đã làm ở Hàng Châu, hắn liền đánh mất sự cao hứng trong lòng, đối với người này cũng không hoàn toàn tín nhiệm.
Vinh Quốc công lại cảm thấy rất hứng thú với Bùi Khởi Đường, cười nói: “Bùi Tứ công tử đến bên này đi, chúng ta trò chuyện chút.”
Bùi Khởi Đường ngồi xuống bên cạnh Vinh Quốc công.
Hai người nói mấy câu, Bùi Khởi Đường
liền nói: “Ta mới vừa nghe phụ thân nói, Hoàng thượng có ý mời phụ thân ta ra mặt, hỗ trợ Hàn gia lo liệu nghi thức nhận Cố thị làm nghĩa muội, như vậy cũng sẽ không có ai nói lời đồn nhảm nữa.”
Vinh Quốc công có chút kinh ngạc, “Hoàng thượng nói như vậy sao?”
Bùi Khởi Đường gật đầu một cái, “Sáng mai phụ thân ta sẽ đến thương lượng chuyện này với Quốc công gia, Tướng quân có bất cứ ý kiến gì cũng đều có thể nói với phụ thân ta.”
Bùi Tư Thông ra mặt xử lý chuyện này là tốt nhất, bởi vì Bùi Tư Thông đại diện cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thừa nhận quan hệ của Hàn Chương và Cố Lang Hoa là nghĩa huynh nghĩa muội, ai còn có thể nói ra nói vào về chuyện này nữa.
Vinh Quốc công nhìn về phía Hàn Chương, Hàn Chương gật đầu một cái.
Vinh Quốc công lại không vui như Hàn Chương, ông ta cẩn thận quan sát Bùi Khởi Đường.
Tuy lúc Hàn Chương đến quân doanh mới có mười mấy tuổi nhưng vẫn còn nét trẻ con, không giống Bùi Khởi Đường, còn nhỏ tuổi, đã luyện được phong thái trấn tĩnh ung dung, trên lông mày lộ ra ôn hoà, chững chạc lạ thường, ánh mắt sáng ngời, mỗi câu nói ra đều đầy lý lẽ, hiển nhiên vô cùng rõ ràng mình sắp đạt được mục đích gì.
Tương lai người này chẳng những sẽ vô cùng tươi sáng, mà sẽ còn sống rất hạnh phúc.
Người hiểu mình, mới dễ dàng đạt được vui vẻ nhất.
Bùi Khởi Đường hiển nhiên chính là loại người như vậy.
Hắn chạy đến Hàn gia, hẳn không chỉ muốn trở thành đồng minh với Hàn gia. Hắn quan tâm đến chuyện của Cố Lang Hoa như vậy, có phải là còn có tính toán khác không.
Hiển nhiên Bùi Khởi Đường rất hy vọng Nhị đệ và Cố Lang Hoa có thể kết làm huynh muội.
Vinh Quốc công mỉm cười, nhưng ánh mắt ông ta rất nhanh trầm tĩnh lại, “Nói như thế, hôm nay chúng ta nhất định phải nghĩ ra kết quả, để ngày mai còn dễ thương nghị với Bùi đại nhân.”
Vinh Quốc công vừa cảm thấy có chút mệt mỏi, Bùi Khởi Đường đã đứng dậy cáo từ.
Bùi Khởi Đường đi ra ngoài, Vinh Quốc công liền mơ màng ngủ.
Lần nữa mở mắt, trời đã tối rồi, Vinh Quốc công phu nhân dịu dàng nói: “Có muốn uống chút nước không, thiếp thấy môi chàng khô rồi.”
Vinh Quốc công gật đầu một cái, nhấp hai ngụm nước, mới nói: “Bên nhị đệ thế nào rồi? Vân Nương còn ầm ĩ nữa không?”
Vinh Quốc công phu nhân lắc đầu, “Không, chỉ sai nha hoàn về nhà mẹ đẻ, có lẽ là đi tố cáo.” Vân Nương không phải là một người tùy tùy tiện tiện là có thể dàn xếp ổn thỏa, nhất là khi bị đánh, nhất định phải ầm ĩ đến cùng.
Năm ngoái có một nha hoàn thất lễ với nàng ta, nàng ta sai nha tử bán nha hoàn đi, cha mẹ của nha hoàn đó quỳ xuống cầu xin một ngày một đêm, Vân Nương hết giận mới bỏ qua cho.
Vinh Quốc công nhẹ giọng nói: “Nàng cảm thấy Cố Lang Hoa kia thế nào? Nếu như nàng gả cho Nhị đệ, có phải Nhị đệ sẽ rất vui không? Sau này Nhị đệ cũng sẽ không cô đơn như vậy...”
Vinh Quốc công phu nhân hơi kinh ngạc, “Lão gia, chàng cũng tin lời đồn đại bên ngoài sao?”
Vinh Quốc công lắc đầu, “Ta không tin... ta biết bây giờ Nhị đệ không có tình yêu nam nữ với Cố đại tiểu thư, thế nhưng... con người sẽ lớn lên.... loại quan tâm lúc nàng còn nhỏ thì là ca ca chăm sóc muội muội, tương lai thì sao? Ở Trấn Giang, Cố đại tiểu thư giúp Nhị đệ củng cố tường thành, ở đồn bảo vệ chăm sóc thương binh, nữ tử như thế hẳn là mẫu người mà Nhị đệ yêu thích.”
Vinh Quốc công thở dài, “Hôm nay gặp Bùi Khởi Đường ta mới biết, không chỉ mình ta nghĩ vậy, nếu như trong lòng Bùi Khởi Đường không có lo âu, cũng sẽ không ra sức thúc đẩy chuyện này, để cho Nhị đệ và Cố đại tiểu thư định danh phận huynh muội lúc này.