Tay của Lang Hoa cũng nâng lên theo thanh đao đó, nàng nhìn người trước mặt, không hề động đậy.
Thanh đao đó kẹp gió thổi vào trong cổ áo nàng, khiến lông tơ của nàng dựng đứng hết lên, giọt máu trên đao vẩy rơi trên má nàng, nàng chỉ là yên lặng nhìn thẳng vào người đó, nhìn hắn ánh mắt từ băng lạnh biến thành trầm ngâm rồi dần dần tan đi, nàng lại trước sau như một.
Nàng còn chưa từng gặp người ngạo mạn như vậy.
Hắn ta giơ thanh đao trên tay lên chỉ là để chứng minh, còn có sức giết người, hắn dốc toàn lực còn có thể xông ra khỏi đây, cho nên hắn không hề chọn lựa, mà là đồng ý với lời nàng nói mà thôi.
Nàng dám đi lên trước, cũng là vì một ánh nhìn trong sạch trong con mắt đó, cứ coi như toàn là mệt mỏi và đau đớn, trong đôi mắt đó trước sau vẫn giữ một sự tỉnh táo, cho nên mới có thể ngay khi Tiêu Ấp đi vào, cả người hắn đều thả lỏng ra nhiều. Cho nên nàng có thể nói với hắn một loạt như thế.
“Triệu Linh.” Hắn mở miệng dùng lực nhả ra hai chữ, sau đó tay buông thõng xuống, đao thép “rầm” một tiếng rơi trên đất, khoé miệng mím ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhắm mắt ngất lịm đi trong cái nhìn chăm chú của nàng.
Tiêu ma ma thở phào, Tiêu Ấp cũng ngây ra đó.
Trong nhà thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, trong đầu tất cả mọi người dường như đều đang lặp lại cảnh nguy hiểm vừa nãy.
Lang Hoa quay đầu lại trước, “Tiêu Ấp, còn ngây ra đó làm gì?”
Tiêu Ấp lúc này mới tỉnh lại, vội vã chạy lên trước đỡ người đó lên, thấp giọng dặn dò vợ, “Mau đi đun nước.”
Lang Hoa thấy Tiêu Ấp đem người đó đặt lên cáng. Sau khi người đó hôn mê bất tỉnh, đã mất đi khí thế, mới để người ta nhìn ra thật sự là thiếu niên tuổi tác tương Lục Anh.
“Hắn tên Triệu Linh?” Lang Hoa hỏi.
Tiêu Ấp gật gật đầu: “Triệu Gia là một phú hộ đại lão gia kết giao khi ở Sơn Đông, đại lão gia ra ngoài thu mua hạt giống gặp phải đạo phỉ, may nhờ được Triệu Linh nhìn thấy nói cho người nhà, người nhà Triệu Gia hợp lực đuổi đạo phỉ đi, cứu được lão gia, lão gia nói cho cậu ấy có việc gì cứ tới Cố Gia ở Đan Đồ, trải qua bốn năm, tiểu nhân đã không nhận ra cậu ấy rồi, vẫn là cậu ấy tự nói lên, lại hét tiểu danh lão gia cho tiểu nhân, tiểu nhân mới xác định thật sự là cậu ấy.”
“Giờ nghĩ lại còn có chút không dám tin, cậu ấy chỉ là nói bị Vương Gia hãm hại, tiểu nhân cũng không ngờ tới mức phản tặc. Cho rằng cậu ấy là bị nạn.”
Lang Hoa biết những điều biết được từ miệng Tiêu Ấp chỉ là những thông tin mơ mơ hồ hồ này, căn bản không đủ tin tưởng, thấy bộ dạng của Tiêu Ấp lại không giống đang nói dối, nếu Tiêu Ấp không nói dối, vậy chính là phụ thân có ý che giấu.
Tiêu Ấp không lập tức nhận ra Triệu Linh cũng bình thường, nếu đây là người thành niên, bốn năm năm cũng sẽ không có gì thay đổi, một đứa bé lại có thể thay hình đổi dạng.
Lang Hoa không chuẩn bị lại hỏi Tiêu Ấp, “Phụ thân đặt tiểu danh gì cho ngươi?”
Tiêu Ấp gãi gãi đầu, “Lão gia nói tiểu nhân khờ khạo, gọi tiểu nhân Mộc Đầu.”
Thời gian nàng và phụ thân chung sống còn không dài bằng thời gian Tiêu Ấp đi theo phụ thân, trong kiếp trước cũng không biết Tiêu Ấp muốn nói với nàng việc về phụ thân, rốt cuộc là chuyện đó, hay chính là có liên quan tới Triệu Linh?
Lang Hoa nói: “Phụ thân không phải chê ngươi khờ khạo mới gọi ngươi Mộc Đầu, nhất định là cảm thấy, ngươi là nhân tài có thể đào tạo, không thì sẽ không đem ngươi bên cạnh.” Nhưng kì lạ là, nàng không nghe tổ mẫu và mẫu thân nhắc tới việc Tiêu Ấp làm giúp việc cho phụ thân, sau khi phụ thân chết, Tiêu Ấp cũng không được trọng dụng.
Chả trách phụ thân có rất nhiều việc đều giấu tổ mẫu và mẫu thân? Đợi có thời gian nàng nhất định sẽ từ từ hỏi Tiêu Ấp.
Mắt của Tiêu Ấp đột nhiên đỏ lên, “Đại lão gia... đại lão gia ông ấy... ”
“Được rồi,” Tiêu ma ma đột nhiên đạp một chân tới, “Còn không qua đó xem xem, đừng ở đây làm đại tiểu thư đau lòng.”
Tiêu Ấp lau lau nước mắt, nhận chậu nước nóng trong tay vợ bưng vào trong nội thất.
Lang Hoa ngồi ở bên ngoài một lát, đợi Tiêu Ấp ra.
Sắc mặt Tiêu Ấp có chút khó coi, “Cũng không biết có thể chống đỡ được không, trong nhà chỉ có chút thuốc trị thương, ta bôi bừa rồi, cái khác... ” Nhìn Lang Hoa muốn nói lại thôi.
Đến giờ, Tiêu Ấp còn coi nàng là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chuyển thế, đợi nàng đi trị thương cho Triệu Linh.
Lang Hoa đứng lên, “Theo ta vào phòng xem xem.”
Trong nội thất đặt mấy chậu nước máu, Tiêu Ấp đã lau rửa sạch sẽ kĩ càng cho Triệu Linh, tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay cho cậu ta.
Vừa nhìn vào, Lang Hoa còn cho rằng đã đổi người khác
Dù vết bẩn trên mặt vẫn chưa lau sạch, đã có thể nhìn ra là thiếu niên thanh tú xinh đẹp, yên lặng nằm ở đó, vì mất máu sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng ngũ quan lại giống như khắc trên ngọc, từng móc từng nét trông tinh tế như thế, “Phồn hoa tạo nhan sắc, nguyệt ảnh trúc ngọc nhân” có lẽ chính là ý này. Nàng không cầm được lấy Lục Anh ra so sánh, Lục Anh thâm trầm và vững vàng hơn, Triệu
Linh này nhìn từ bề ngoài hơn vài phần sáng sủa nho nhã, một vẻ bề ngoài vô hại như vậy, khi cầm đao lại có uy thế đáng sợ như thế. Lục Anh thân là con vợ lẽ ở Lục Gia không thể không luyện bản lĩnh thăm dò ý tứ qua sắc mặt, Triệu Linh lại đã trải qua điều gì, khiến hắn trở thành bộ dạng ngày hôm nay.
Lang Hoa vốn không muốn tìm hiểu Triệu Linh này, trên người Triệu Linh nghi vấn quá nhiều, biết nhiều rồi trái lại sẽ dẫn tới phiền phức nhiều hơn, giờ việc nàng phải làm chính là ổn định Triệu Linh, để Cố Gia vượt qua ải khó, nếu Triệu Linh sống sót, nàng nghĩ cách thả hắn đi xa, người giống như Triệu Linh chỉ cần sống là chắc chắn sẽ làm ra chút động tĩnh, như vậy sẽ triệt để rửa sạch hiềm nghi chứa chấp phản tặc của Cố Gia. Giờ xem ra, dù giết hắn an toàn hơn, nàng lại không phải loại người tuỳ tiện lấy tính mạng người khác như thế, hơn nữa Triệu Linh tất nhiên không phải đơn thương độc mã tới một mình đi một mình, thế lực sau lưng hắn cũng là thứ nàng không muốn chọc vào.
Nhưng nàng lại có chút hiếu kì, không tự chủ được đi vạch trần bí mật của hắn, nàng đi xem quần áo Triệu Linh thay ra.
Đao thép, dao găm, túi tên đều không phải thứ một thiếu niên mười ba tuổi nên có, trưởng tử của tam thúc mới sáu tuổi, đã treo đầy túi tiền, nắm tóc, ngọc bội, túi thơm chạm bạc, cứ coi như là có đao kiếm, cũng đều là thứ thường ngày chơi đùa, tuyệt đối không phải lợi khí sát thương người, bất luận là thứ gì, đều sẽ thêu tên lên để nhận biết, để lại tên trên đồ vật tinh xảo, luôn là một loại vinh dự, nàng lúc đó cũng thường chuẩn bị cho Lục Anh những thứ này.
Triệu Linh chỉ có một túi tiền nho nhỏ, bên trên thêu thuý trúc, tay nghề thêu rất bình thường, lại tuỳ tiện có thể mua được ở cửa hàng thêu, không có bất cứ một đồ vật nào thêu tên bên trên, trong túi tiền càng không có dấu riêng, chỉ có một thẻ tính làm bằng ngọc, nếu chỉ nhìn những đồ này sẽ không ai biết hắn là ai, trong quần áo bị nhuốm đỏ máu tươi kẹp một cuốn sách.
Tên sách Lang Hoa không thể xác định, là một người mù đối với nàng mà nói rất nhiều chữ, đều là chỉ biết dùng, chứ không quen.
Lang Hoa chỉ vào sách hỏi Tiêu ma ma, “Bên trên viết gì vậy?”
Tiêu ma ma nhìn kĩ, “Hình như là 《Tứ Nguyên Ngọc Giám》.”
《Tứ Nguyên Ngọc Giám》 Lang Hoa biết cuốn sách này, là Nguyên Thuật Học cực kì khó hiểu. Hoàng đế bổn triều sung bái Nguyên Thuật Học, gần như đến mức si mê, văn võ bách quan cũng lũ lượt người trước người sau ngày đêm nghiên cứu tu tập, muốn dùng cái này lấy lòng hoàng đế, đáng tiếc Nguyên Thuật Học cuối cùng quá cao thâm khó lường, đa số mọi người đều không lấy được phải bỏ xuống, Lục Anh lúc nhàn rỗi không có việc gì cũng sẽ lật xem, nhưng cuối cùng cũng không xem tới cùng, có lúc cũng oán hận hai câu, cho rằng đề mục trên 《Tứ Nguyên Ngọc Giám》 căn bản khó hiểu.
Lang Hoa không nhịn được đưa tay ra mở sách, kí hiệu lạ lẫm đột nhiên ập tới, nàng chau mày, chỉ đành đặt quyển sách trong tay xuống. Triệu Linh xem loại sách này lẽ nào cũng là ăn theo thời cuộc? Vậy cũng quá sớm rồi thì phải!
Lang Hoa lại lần nữa nhìn về phía Triệu Linh.
Cũng không biết có phải vì ngất xỉu, Triệu Linh để mặc Tiêu Ấp lật qua lật lại vết thương thế nào, đều không phát ra nửa lời. Tiêu Ấp đã băng bó phần lớn vết thương lại, nhìn thấy vết thương trên vai Triệu Linh lại chau mày, bộ dạng không biết phải làm sao.
“Vết thương đen sì, coi bộ là trên tên tẩm độc,” Lang Hoa nghĩ một chút, “Phụ thân ta lúc tại thế có vị lang trung nào tin được không?”
Tiêu Ấp gật đầu, “Vốn là có một người, chỉ là nhiều năm như vậy đã không biết đi đâu rồi.”
Đi đâu tìm lang trung thích hợp đây?
Vừa có thể trị bệnh vừa có thể giữ miệng kín bưng.
Lang Hoa đột nhiên nghĩ tới việc Vương Nhân Trí, Vương Nhân Trí từ Thường Châu trở về liền bị thương, trong cẳng chân kẹp vào một miếng lưỡi đao, Vương Gia tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi, mới trị khỏi vết thương.
Lang Hoa rút đoản đao mà Triệu Linh mang theo người ra, trên lưỡi đao sắc nhọn quả nhiên mất một miếng.
Lang Hoa đột nhiên mắt sáng bừng, một nụ cười mỉm nổi trên má.
Quả nhiên là thiên lý rõ ràng báo ứng không vui vẻ.
Báo ứng của Vương Gia, nhanh như vậy đã tới rồi.