Dạo Bước Phồn Hoa

Quay cuồng


trước sau

Ôn dịch, đáng sợ không chỉ là cái bệnh này, mà là cái danh xưng này.

Bằng vào hai chữ này đã khiến cho người ta run lẩy bẩy.

Dân ở biên cương mỗi năm lại một giảm, trừ sự quấy nhiễu của Tây Hạ ra, chính là vì mỗi năm đều có bệnh dịch.

Bùi Khởi Đường xem tình hình trước mắt, nếu như không phải là hắn tự mình tham gia bố trí cả chuyện, hắn suýt nữa cũng tin, ôn dịch thật sự đang tàn phá hoành hành ở biên cương Tây Bắc.

Trong thành đã dựng một cái trướng, bên trong thu xếp phân chia ra bệnh tình nặng nhẹ, bách tính chen chúc muốn ra khỏi thành… bên trong thành Ngân Châu vô cùng hỗn loạn, nhất là sau khi Vương Thành Diễm dẫn quân đội dọn ra ngoài, trong thành ngoài thành đều giống như nổ tung.

Nghe nói lang trung của Cố gia có thể trị liệu ôn dịch, tất cả bệnh nhân xung quanh đều đến chỗ này xin chữa bệnh.

Cứ như vậy, trong lều liền chen đầy bệnh nhân.

Bất kể là có phải ôn dịch hay không, bệnh tật ngày càng nhiều, không cần bọn họ phân phó, tin nhảm cũng đã nổi lên bốn phía, dân chúng rối rít chạy ra khỏi thành.

Như vậy, người Tây Hạ cũng sẽ không cho là bọn họ vì chiến sự cố ý để cho bách tính chuyển đi.

Lý Thường Hiển hẳn sẽ không tới tấn công Ngân Châu, nhất là kỵ binh Thiết Diều Tử kia, là nhiều năm tâm huyết của Lý Thường Hiển mới có thể nuôi được, lỡ có gì sơ xuất, Lý Thường Hiển hối hận cũng không kịp.

Cho nên người Tây Hạ nhất định sẽ sợ dứt dây động rừng.

“Công tử, bao giờ chúng ta trở về Diêm Châu?” Bùi Tiền thấp giọng hỏi.

Hắn đã tới Ngân Châu một ngày một đêm, sớm nên lên đường trở về, nhưng hắn không muốn đi, bởi vì hắn biết nếu như Lang Hoa tới biên cương, nhất định sẽ tới Ngân Châu.

Ngân Châu là nơi cần nàng nhất.

Ngược lại Diêm Châu của hắn, nàng cũng biết, nhất thời không cần đến nàng.

“Đi thôi,” Bùi Khởi Đường nói, “Là lúc nên đi gặp Lý Thường Hiển rồi.”

...

Lý Thường Hiển nhìn địa đồ trước mắt, tình thế hiện giờ khiến cho hắn không thể không thay đổi kế hoạch vốn đã định xong.

Bây giờ nhìn lại phòng thủ yếu nhất là Diêm Châu.

Tên con nhà giàu từ trong kinh thành tới kia làm Diêm Châm ầm ĩ ca múa thái bình, Hoài Nam Vương dứt khoát rút lui hơn nửa quân coi giữ, mắt không thấy lòng không phiền.

Vũ cơ Hồi Cốt quỳ trên đại điện run lẩy bẩy, đứt quãng nói chuyện nói mấy ngày nay trải qua, tiểu Tướng quân họ Bùi của Đại Tề kia thật là lợi hại, không biết từ nơi nào tìm được rượu ngon và thức ăn, thay đổi cách chơi đùa cùng các nàng, đặc biệt là thích ngồi ở phía sau lều vải xem các nàng khiêu vũ.

Nàng vì hỏi dò tin tức muốn biết rõ mọi chuyện là thế nào, nhưng lại khiến cho tiểu Tướng quân mất hứng, ném một khối bạc vụn lên đùi nàng, nàng lập tức ngã xuống, thiếu chút nữa thì vỡ cả đầu gối.

Lý Thường Hiển nghe mà cảm thấy buồn cười, dùng bạc vụn đánh người, cũng chỉ có con nhà giàu mới có thể nghĩ ra phương pháp như vậy.

Hoàng đế Đại Tề thật là vô năng tới cực điểm, lại phái người như vậy đi tới biên cương.

Lữ Tắc bên cạnh tiến lên, “Bệ hạ, tối mai thần xuất binh, đến thẳng Diêm Châu, nội trong hai giờ, nhất định sẽ treo cờ của Bệ hạ lên tường thành.”

Lý Thường Hiển rút trủy thủ bên hông ra ghim vào thành Diêm Châu trên địa đồ, “Được, lập tức tụ họp binh mã, ba ngày sau khởi binh tấn công Đại Tề.”

Còn về Đông Bình, cứ để cho phủ An Khánh đầy ôn dịch của nàng ta tự sinh tự diệt đi, nếu như nàng ta may mắn không chết, chờ Đại Hạ lấy được năm châu rồi, sẽ dùng nàng ta làm lễ tế tướng sĩ.

...

Lang Hoa ngồi trong xe ngựa, rời khỏi kinh đã mấy ngày rồi, càng đi về hướng Tây Bắc, người trên đường càng thưa thớt. May mà trong tay bọn họ có văn thư của quan phủ, có thể nghỉ ngơi ở dịch trạm, nếu không đoạn đường này chắc chắn phải dãi gió dầm sương.

Tiêu ma ma lập tức đưa tới một cái áo choàng đặt lên bả vai Lang Hoa.

Lang Hoa xem thư A Thần viết cho nàng.

A Thần cũng trở về trong tộc Hàn thị rồi, trong tộc tổ chức tang sự của Vinh Quốc công rất hoành tráng, có lẽ Vinh Quốc công phu nhân đi đường vất vả, lại quá bi thương, bây giờ đã ngã bệnh rồi, A Thần đang ở đó hầu hạ Vinh Quốc công phu nhân uống thuốc.

Lúc trước Vinh Quốc công bị bệnh, Vinh Quốc công phu nhân bận bịu đủ chuyện, không có thời gian mà ngấm những nỗi đau kia, bây giờ Vinh Quốc công hạ táng rồi, Vinh Quốc công phu nhân lập tức không có chuyện làm, chỉ có thể mặc cho bi thương dần dần ăn mòn.

Lang Hoa viết thư cho Hàn Chương và Mẫn Giang Thần, dặn dò Tiêu ma ma, “Bảo Tiêu Ấp tìm người
đưa qua, tránh cho huynh trưởng và A Thần lo lắng.”

Rất nhanh phong thư này đã tới tay Mẫn Giang Thần.

Vinh Quốc công phu nhân ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Giang Thần, “Thế nào rồi? Bên phía Lang Hoa vẫn thuận lợi chứ?”

Mẫn Giang Thần gật đầu một cái, “Xem ra rất nhanh sẽ có tin tức.”

Vinh Quốc công phu nhân vội vàng nói: “Mau đi nói với Tướng quân một tiếng… đừng trì hoãn nữa.”

Mẫn Giang Thần cười an ủi Vinh Quốc công phu nhân, “Phu nhân yên tâm đi, Lang Hoa gửi hai phong thư, trong đó một phong thư là cho biểu ca.”

“Hài tử này làm việc cẩn thận lại thoả đáng.” Trên mặt Vinh Quốc công phu nhân thoáng mỉm cười, “Chẳng trách khi Quốc công gia còn tại thế, không muốn để cho Tướng quân nhận Lang Hoa làm nghĩa muội.”

Mẫn Giang Thần nghe lời này sửng sốt một chút, “Tại sao chứ?”

Vinh Quốc công phu nhân nhìn Mẫn Giang Thần một cái đầy thâm ý, “Hiện giờ Lang Hoa có thể giúp Hàn gia, đó là bởi vì muội ấy còn chưa xuất giá, tương lai muội ấy gả cho người ta, tự nhiên phải lấy nhà chồng làm trọng.”

“Nhị ca muội dù sao cũng phải thành thân… Quốc công gia trước khi lâm chung một mực nghĩ đến chuyện này, kêu ta xem xét một mối hôn sự tốt cho Nhị ca muội, ta đây…” Vinh Quốc công phu nhân ho khan mấy tiếng, “Trở lại trong tộc, cũng nói với tẩu tử trong tộc rồi, bất luận chọn như thế nào, ta đều cảm thấy không ai bằng Lang Hoa.” Chỉ cần nhìn thấy tốt rồi, liền thấy những người khác đều không được, sợ là sợ tương lai Tướng quân cũng sẽ như vậy, cho nên bà ta mới gấp gáp.

Mẫn Giang Thần lúc này nghe hiểu ra, mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng nói: “Không được... như vậy sao được... Lang Hoa là có hôn ước với Tam gia của Lục gia.”

Vinh Quốc công phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mẫn Giang Thần có vẻ rất phản đối, cũng không khỏi ngẩn người, bà ta không nghĩ tới A Thần sẽ có phản ứng lớn như vậy, “Đó đều là dự định của Quốc công gia, bây giờ Lang Hoa chính thức nhận người thân rồi, tự nhiên không thể đi con đường này,” Nói rồi dừng một chút, “Ta còn tưởng rằng muội và Lang Hoa thân như vậy, sẽ muốn để cho Lang Hoa gả tới đây, như vậy hai nhà sẽ thân cận hơn rồi.”

Chuyện không phải như thế.

Tình cảm của nàng và Lang Hoa rất sâu, nhưng cái này không thể gộp thành một chuyện mà nói được, “Có hôn ước là có hôn ước, lại nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã... Nhị ca cho dù có tốt hơn nữa, cũng đến sau người ta… Nhà chúng ta khẳng định không thể có ý định này.” May mà Quốc công gia và phu nhân không tùy tùy tiện tiện kết duyên cho Lang Hoa.

Vinh Quốc công phu nhân cẩn thận quan sát Mẫn Giang Thần, “Ta nghe nói, Lục gia đó cũng chẳng ra sao cả, trước đó còn gây ra thị phi, phụ thân của Lục Tam bị đích mẫu bắt gian, sau đó lại mơ mơ hồ hồ thiêu chết hắn ở trong phòng, Lang Hoa gả đến nhà như vậy, quả thực quá uất ức… ta thấy Cố lão thái thái tám phần sẽ huỷ hôn.”

Nói xong Vinh Quốc công phu nhân hỏi Mẫn Giang Thần, “Lang Hoa có nói cái gì với muội không? Muội ấy vẫn muốn gả cho Lục Anh sao?”

Mẫn Giang Thần cẩn thận suy nghĩ một chút không khỏi mờ mịt, hồi lâu mới nói: “Lang Hoa chưa nói là sẽ không gả.” Lần này nếu Lục Anh qua kỳ thi Minh Kính, hẳn sẽ cầu thân với Cố gia, nếu như đến lúc đó Cố gia không đáp ứng… như vậy sẽ như thế nào.

“Phu nhân,” Ma ma tổng quản vào phòng bẩm báo, “Danh sách tang tế của các nhà đưa đến đều ở chỗ này.”

Vinh Quốc công phu nhân mở danh mục quà biếu ra xem, ánh mắt rơi vào một hàng chữ: Lục gia Hàng Châu.

Vinh Quốc công phu nhân nhíu mày, “Người của Lục gia có tới tham gia tang lễ à?” Sao bọn họ lại không phát giác ra chuyện này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện