Từ Tùng Nguyên nhìn thấy Chu Thăng mặt đầy râu đứng trước mặt ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung.
Chính là Chu Thăng này, mười mấy năm trước cứu ông ta từ phòng chứa củi ra, nói cho ông ta biết tin tức Tây Hạ sắp nội loạn, ông ta ôm tin tức này, trốn chạy về biên phòng Tây Bắc của Đại Tề, Đại Tề mới có thể thừa dịp Tây Hạ nội loạn thu hồi lại thành trì bị Tây Hạ chiếm lĩnh.
Sau chuyện đó, ông ta cũng từng nhờ người ở Tây Hạ hỏi thăm tin tức của Chu Thăng, nhưng đều không thu hoạch được gì. Bây giờ, Chu Thăng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, nói với ông ta, “Từ đại nhân tin lời ta nói, thì hãy mau theo ta rời khỏi chỗ này đi.”
Tùng Nguyên làm sao có thể không tin, mười mấy năm trước nếu như không phải là Chu Thăng, ông ta ngay cả mạng cũng không còn.
Chu Thăng đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Mấy người ra khỏi cổng thành phủ Tây Bình, Từ Tùng Nguyên không nhịn được hỏi Chu Thăng, “Những năm nay ngươi vẫn ở lại Tây Hạ sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không liên luỵ đến ngươi chứ?”
Chu Thăng gật gật đầu, “Sau khi thả đại nhân, ta cũng rời khỏi dịch trạm.”
Từ Tùng Nguyên nhìn Chu Thăng từ trên xuống dưới, Chu Thăng mặc đồ vải thô, trên mặt đầy nếp nhăn, có thể thấy dấu vết của năm tháng tôi luyện lên, hiển nhiên những năm này Chu Thăng ở Tây Hạ sống cũng không như ý.
Trong lòng Từ Tùng Nguyên đột nhiên hiện lên một tia áy náy, “Không bằng ngươi cùng ta trở về Đại Tề đi!” Chu Thăng như vậy, có lẽ cũng là bởi vì năm đó thả ông ta đi.
Chu Thăng nhưng lại thản nhiên cười, ánh mắt lóe lên, bộ dạng lại có chút hăng hái, “Chuyện lần này xong rồi, ta thật sự có thể quay về đất Tề.”
Đó là một loại thần sắc kiêu ngạo, Từ Tùng Nguyên bỗng nhiên có chút không hiểu.
Chu Thăng dừng một chút nói tiếp: “Từ đại nhân ngài không cần lo lắng, những năm này ta ở Tây Hạ không phải là bởi vì ngài.”
Câu trả lời như vậy, không khỏi khiến cho Từ Tùng Nguyên bất ngờ.
Vậy thì là vì cái gì?
Chu Thăng có thể nói tiếng Hán lưu loát, lại có thể hỏi thăm được các loại tin tức, có thể thấy là một người khôn khéo, đến đất Tề cho dù không đại phú đại quý, tính toán mượn ít bạc buôn bán nhỏ cũng dư dả có thừa.
Đặc biệt là năm đó ở dịch trạm cứu ông ta, nếu như ông ta báo chuyện này cho triều đình, nhất định có thể an bài quan chức cho Chu Thăng, cho dù là một tiểu lại nhập lưu, tương lai đến khi cơ hội cũng có thể chính thức đi vào con đường làm quan.
Còn có lý do gì có thể khiến cho Chu Thăng ở lại chỗ này? Vì người nhà? Hay là có ân cừu gì chưa kết thúc?
Từ Tùng Nguyên Từ Tùng Nguyên ngớ ra, “Vậy thì vì cái gì?”
Chu Thăng nhìn qua, “Đại nhân, ngài vẫn chưa phát giác ra sao? Tây Hạ muốn đánh nhau với Đại Tề, những năm này Tây Hạ chuẩn bị quân lương, chế tạo vũ khí, sắp xếp lại biên chế bốn mươi vạn đại quân, chính là muốn xuất chinh Đại Tề.”
Mười năm trước có người từng nói, mặc dù Bình Chiêu Hoàng đế lên ngôi, nhưng thứ đệ Lý Thường Hiển bên cạnh Bình Chiêu Hoàng đế là một người vô cùng có dã tâm, Đại Tề tương lai nhất định phải đề phòng hắn.
Lời nói mười năm trước cho tới bây giờ lại linh nghiệm.
Người nói lời này cũng đã thành người thiên cổ.
Người đó chính là Khánh Vương.
Từ Tùng Nguyên không thể không kính phục khả năng quan sát của Khánh Vương, cũng từng nghĩ tới trong lòng, nếu như Khánh Vương và đương kim Hoàng thượng đổi chỗ cho nhau, có lẽ Đại Tề bây giờ sẽ càng phồn vinh hưng thịnh.
Từ Tùng Nguyên thu hồi suy nghĩ, “Ngươi ở chỗ này rốt cuộc làm những gì?”
Chu Thăng cười nói: “Ta cũng không thể làm gì cả, chỉ cố gắng hết bổn phận của mình mà thôi.”
Từ Tùng Nguyên nhíu mày, “Nói như vậy, lần này hòa đàm là chúng ta mắc bẫy Tây Hạ.” Tây Hạ chẳng những không có tâm tư hòa đàm, xem ra cũng sẽ không thả Đông Bình Trưởng Công chúa ra.
Đông Bình Trưởng Công chúa dẫn người Cố gia đến An Khánh, cũng là trúng cái bẫy của người Tây Hạ.
Mặt Từ Tùng Nguyên tái xanh, “Chúng ta phải lập tức đi An Khánh, cứu Đông Bình Trưởng Công chúa.”
Không chỉ phải cứu Đông Bình Trưởng Công chúa, còn có những người Cố gia kia.
Cho dù Cố gia một lòng tư lợi, nhưng cũng là con dân Đại Tề, huống chi ông ta và Cố gia còn có mấy phần giao tình, không thể thấy chết mà không cứu.
Chu Thăng nhìn Từ Tùng Nguyên, “Từ đại nhân bây giờ vẫn chưa hiểu sao?”
“Đông Bình Trưởng Công chúa đã sớm biết
chuyện này rồi, người đi An Khánh chính là vì liều chết đánh một trận, Cố gia vẫn luôn giúp Đông Bình Trưởng Công chúa, bây giờ thành An Khánh đóng kín cửa, đối với Trưởng Công chúa mà nói là nơi an toàn nhất.”
Cố gia?
Mặt Giang Đồ tiên sinh bên cạnh đầy vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể? Cho dù là Đông Bình Trưởng Công chúa có chút mưu đồ cũng nên tìm lão gia thương nghị, tại sao phải tìm Cố gia, Cố gia bất quá chỉ là một hương thân.
Vòng qua lão gia dùng người Cố gia, đặt lão gia ở chỗ nào.
Từ Tùng Nguyên hồi lâu mới nói ra được, “Nói như vậy, ta là người cuối cùng biết được.” Nếu như không phải là Chu Thăng tới cứu ông ta, có lẽ ông ta vẫn chẳng hay biết gì.
“Lão gia,” Giang Đồ tiên sinh nói, “Chúng ta... nên cử người đi hỏi thăm một chút.”
Chu Thăng này càng nói càng không đúng, không thể chỉ tin lời một phía.
Cố gia nhỏ bé, cho dù là ở trong đó có chút tác dụng, cũng chỉ là một con cờ trong tay Đông Bình Trưởng Công chúa, không thể nào thao túng đại cuộc được.
Từ Tùng Nguyên lại hiểu ra, “Ngươi là người của Trưởng Công chúa?” Nếu không làm sao hiểu tất cả những thứ này như vậy.
“Ta không phải,” Chu Thăng lắc lắc đầu, “Có điều... một số thời điểm... ta cũng là... Từ đại nhân, không phải trong lòng ngài vẫn có ngờ vực sao? Có lẽ đến phía trước, ngài sẽ hiểu.”
Chu Thăng vừa dứt lời, một hồi chuông truyền tới.
Tiếng chuông “keng keng keng” dồn dập, giống như mưa to gió lớn, trên tường thành xa xa đã có ánh lửa.
Mưa tên mang khói dày đặc cuồn cuộn hướng lên trời cao.
Đây là phương pháp truyền tin tức của Tây Hạ.
Cuối cùng sắc mặt Giang Đồ tiên sinh cũng thay đổi, “Lão gia, đây là... thật sự sắp đánh nhau rồi...”
Trong ánh mắt Chu Thăng phảng phất có hai ngọn lửa đang cháy, “Chiến sự tới rồi.”
Chiến sự tới rồi, Chu Thăng không kinh hoảng thất thố, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười vui mừng.
Bởi vì trước lúc này bọn họ đã dốc hết toàn lực để đấu tranh rồi.
Bọn họ không đến nỗi mù mờ luống cuống, chạy trốn tứ phía, cầu xin Phật tổ bảo vệ thân nhân không bị thương.
Ngược lại, bọn họ mới là hy vọng.
Tranh thủ từng chút hy vọng một của thắng lợi sau cùng.
“Đi đi Từ đại nhân,” Chu Thăng nói, “Còn có người chờ ngài đằng trước, ngài dù sao cũng là sứ thần của Đại Tề, gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể rơi vào trong tay người Tây Hạ.”
Chu Thăng giục ngựa về phía trước, Từ Tùng Nguyên vội vàng theo ở phía sau.
Chạy mãi đến lúc trời tối, Chu Thăng mới dừng lại.
Cách đó không xa là một căn nhà, bên trong nhà có ánh đèn lộ ra, Chu Thăng xuống ngựa tiến lên gõ cửa.
Từ Tùng Nguyên hoài nghi đi tới.
Tới mở cửa là một nam nhân trung niên, mặc trang phục Tây Hạ, mặt mũi thân thiện, tuy có mấy phần gầy yếu, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh sáng ngời như cũ.
Từ Tùng Nguyên thất kinh, há miệng hồi lâu không nói ra lời.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới sẽ gặp người này.
Hắn cũng hoài nghi, tất cả trước mắt chỉ là mộng cảnh.
Cho đến khi người kia mở miệng trước, “Từ đại nhân, đã lâu không gặp.”
Từ Tùng Nguyên hít một hơi khí lạnh.
Cố Thế Hoành.
Lại là Cố Thế Hoành.
Trong phòng còn có một người khác, ánh mắt người nọ đảo trên mặt Từ Tùng Nguyên, lập tức lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng tiến lên hành lễ với Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên vẫn không nói gì.
Người nọ đã nhìn về phía Cố Thế Hoành, “Ngươi... quả nhiên không lừa ta... sứ thần Đại Tề ở chỗ này, bây giờ... ta có thể vẽ bức tranh kia giao ra cho các ngươi rồi.”