Dạo Bước Phồn Hoa

Làm một tù binh


trước sau

Không chống cự, chẳng lẽ phải để cho người Tây Hạ vào thành?

Lỡ bị phá cổng thì hắn biết ăn nói với Phụ hoàng thế nào, nhưng nếu như... chống cự mà vẫn bị công phá thì nên làm thế nào? Người Tây Hạ sẽ tàn sát thành như đã nói sao?

Lý Thường Hiển làm sao có thể thất tín bội nghĩa như thế.

Bọn họ vốn là đã thương lượng kỹ, chỉ cần hắn đến Tây Kinh dựng trại đóng quân, Tây Hạ cũng sẽ dẫn ngựa ra hùa theo hắn. Liêu quốc bị hợp vây, tự nhiên sẽ không thể chống cự, liền trực tiếp đầu hàng.

Không phải Kim quốc còn chưa đánh thắng Liêu quốc sao? Vì sao khi hắn đến chiến trường, Liêu quốc đã bị đánh bại, đứng ở trước mặt hắn đều là binh mã Kim quốc.

“Thái tử gia,” Tưởng lão Tướng quân tiến lên, “Bây giờ nên xử trí như thế nào, xin Thái tử gia chỉ thị.”

Thái tử chớp mắt một cái giơ tay ra, “Giết... Bổn cung không tin... nhiều binh mã như vậy không địch lại được Tây Hạ và Kim quốc... Chúng ta chỉ cần phòng thủ thành, là có thể... cầu viện từ triều đình.”

Tưởng lão Tướng quân không khỏi vui vẻ yên tâm, thời khắc mấu chốt, trên người Thái tử vẫn còn có chút uy nghiêm của người kế vị.

“Lão Tướng quân,” Thái tử vội nói, “Tình hình bây giờ như vậy, hay là lão Tướng quân ra tay, chỉ cần phòng thủ chốt hiểm yếu, lão Tướng quân chính là công đầu.”

Tưởng lão Tướng quân tinh thần phấn chấn, chiến trường giết địch nhiều năm, tình cảnh như vậy đối với ông ta mà nói đã sớm thấy thường xuyên, võ tướng chết trận sa trường đó cũng là phúc khí, “Lão thần nhất định không phụ sự trông cậy của Thái tử.”

Thái tử gật gật đầu.

Tưởng lão Tướng quân dặn dò phó tướng, “Theo bản tướng lên thành lầu.”

Nhìn thấy Tưởng lão Tướng quân dẫn người rời đi, Thái tử lật đật lui về trong đại trướng.

“Thái tử gia,” Phụ tá tiến lên một bước, “Ngài phải có dự tính trước, lỡ Tưởng lão Tướng quân không phòng giữ được thành, vậy phải làm thế nào?”

Ánh mắt Thái tử hoảng hốt, nhưng cố cắn răng ra vẻ oai phong, “Bổn cung là Thái tử của Đại Tề... Lý Thường Hiển còn có thể giết Bổn cung sao?”

Phụ tá thấp giọng nói: “Lỡ những kẻ Tây Hạ kia giết đến đỏ cả mắt, thật sự làm bị thương Thái tử gia, vậy phải làm thế nào? Lại nói cho dù không bị thương đến tính mạng của Thái tử gia, Lý Thường Hiển kia cũng nhất định sẽ lấy Thái tử gia làm điểm yếu để uy hiếp người khác, làm điều kiện để trao đổi với Hoàng thượng. Chỉ sợ người Tây Hạ đòi thành trì Đại Tề... dù Thái tử gia không có chút tổn hại nào trở lại Đại Tề, tương lai... sợ rằng vị trí người kế vị này cũng không vững, Hoàng thượng dù sao vẫn là đang độ tuổi xuân, sẽ không chỉ có một vị hoàng tử là Thái tử gia ngài, Thái tử gia nên suy nghĩ cho tương lai của mình.”

Trái tim Thái tử dần chìm xuống, phụ tá nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Phụ hoàng không phải là không phải hắn thì không được, hơn nữa vẫn còn có một Thái hậu nhìn chằm chằm như hổ đói ở bên đó, chiến bại còn dễ nói, lỡ thành tù binh, vậy hắn thật sự là không còn duyên phận với vị trí người kế vị.

“Cửa thành thật sẽ bị công phá sao?” Tay chân Thái tử lạnh như băng, bọn họ có mấy chục vạn đại quân ở chỗ này, còn Tây Hạ và Kim quốc có bao nhiêu nhân mã chứ?

“Vừa nãy ti chức đi xem rồi,” Sắc mặt phó tướng bên cạnh tái nhợt, “Dưới thành dầy đặc toàn là người... Tây Hạ tới đây đều là kỵ binh, quân đội Kim quốc bên kia cũng không biết sẽ có bao nhiêu, nếu như phía sau còn có viện quân tới, cũng còn chưa biết... Mới vừa nghe Tưởng lão Tướng quân nói, Tây Hạ cử binh tấn công Đại Tề ta, tuyệt sẽ không chỉ tới nơi này, khẳng định đã phân binh tấn công biên quan Tây Bắc rồi, chúng ta muốn trông cậy vào Hoài Nam Vương tới tiếp viện là không thể nào, bây giờ xem ra lui đến Thái Nguyên mới có một đường sống.”

“Phía Tây thành Thái Nguyên dựa vào núi Huyền Ung, phía đông là sông Phần, thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, Thái tử gia hay là thừa dịp còn sớm mà dự định đi.”

Thái tử chỉ cảm thấy chân như nhũn ra.

Tại sao?

Tại sao Tây Hạ lại tấn công Đại Tề.

Tại sao Lý Thường Hiển lại lật lọng.

Nếu biết trước thế này thì nói thế nào hắn cũng sẽ không dẫn binh đến biên ải.

Phụ tá nói: “Thái tử nên sớm quyết định đi thôi.”

Thái tử nuốt nước bọt, “Vậy thì trở về Thái Nguyên, nơi này giao cho Tưởng lão Tướng quân chống đỡ, mang theo một đội tinh nhuệ hộ vệ cho Bổn cung, chúng ta lui về Thái Nguyên.”

Giao nơi này cho Tưởng lão Tướng quân, hắn mang người len lén rời đi, sẽ không kinh động người Tây Hạ và người Kim trước mặt.

“Mau đi chuẩn bị,” Phụ tá dặn dò, “Chúng ta lập tức hộ tống Thái tử rời đi...”

Phó tướng đáp một tiếng vội vàng lui xuống chuẩn bị.

Phụ tá cũng đi ra khỏi đại trướng, bên ngoài đã có người chờ ở nơi đó, phụ tá thấp giọng nói: “Đưa tin tức ra ngoài, ta đã khuyên Thái tử từ cửa tây ra khỏi thành đến Thái Nguyên, để cho lão gia yên tâm.”

Người nọ đáp một tiếng, “Vậy tiên sinh ngài.”

Phụ tá
cười lạnh, “Vì đại sự của lão gia, một cái mạng của ta có coi là gì.” Quan trọng nhất chính là, tên Thái tử ngu xuẩn kia đã mắc bẫy rồi.

Chỉ có Thái tử bị kéo xuống khỏi vị trí kế vị, nhân tài bọn họ bảo vệ mới có thể tiến lên ngôi vị Hoàng đế.

Cho nên, bọn họ đã sớm chờ đợi ngày này, đến khi Thái hậu đấu ngã Thái tử, bọn họ có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

...

Thái tử dẫn hộ vệ và một đội kỵ binh từ cửa tây ra khỏi thành.

Tiếng chém giết, công thành cách hắn càng ngày càng xa, trên mặt Thái tử lộ ra vẻ gặp may, hắn làm như vậy là đúng, một khi cả tòa thành bị người Tây Hạ và người Kim bao vây, mấy chục vạn quân đội bị kẹt bên trong thành, tai nạn sẽ ập xuống. Bên trong thành không có nhiều lương thực, người sẽ không ngừng chết, tiếp đó chính là ôn dịch.

Hắn không muốn chết ở chỗ này.

Hắn đường đường là Thái tử của Đại Tề, chủ soái của quân đội Đại Tề, chỉ cần hắn bình an vô sự, cho dù Tưởng lão Tướng quân chiến bại, bọn họ còn có thể trấn giữ Thái Nguyên chỉ huy kháng địch.

Mạng của hắn chỉ có một, hắn không thể chết được, hắn phải an toàn trở lại Đông cung, tương lai ngồi ở trên ngôi vị Hoàng đế.

“Thái tử gia, qua cánh rừng này chính là đại lộ.” Hộ vệ tới bẩm báo.

Thái tử hốt hoảng gật gật đầu

Rừng cây giống như một tấm lưới, bọn họ dè dặt qua lại ở bên trong.

Chạy, trong lòng hắn chỉ có một chữ này. Nguy hiểm ở ngay sau lưng hắn, chỉ có chạy mới có thể an toàn.

Mắt thấy đã đến cuối rừng.

“Tề Úc...”

Bỗng nhiên có người hét lớn một tiếng, chim chóc trong rừng bị hoảng sợ chạy trốn bốn phía.

“Tề Úc...”

Tiếng gọi tên Thái tử từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Thái tử hốt hoảng giống như một con thỏ trắng gặp diều hâu, co rút tại chỗ mà quên mất ẩn nấp và trốn chạy.

Bọn họ lại bị phát hiện.

“Là người Kim... Là người Kim...”

Hộ vệ rút trường đao bên hông ra.

Một đám người Kim vây lại, vô số đầu mũi tên nhắm vào kỵ binh và hộ vệ.

“Bảo vệ Thái tử, bảo vệ Thái tử...” Phụ tá lớn tiếng kêu.

Kỵ binh rút trường đao bên hông ra.

Mũi tên không chút lưu tình bắn tới, tiếp theo là người Kim dã man giết hại.

Chiến mã gào thét, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Người Kim giống như dã thú khát máu, xách đao máu ròng ròng không ngừng chém giết, Thái tử kéo chặt dây cương, hốt hoảng giục ngựa đi tới trước.

Nhưng mà, chiến mã dường như cũng bị kinh sợ, dừng tại chỗ xoay vòng tròn.

Sắc mặt Thái tử nhợt nhạt, “Giết bọn chúng, mở đường máu cho Bổn cung, tương lai... Bổn cung sẽ thưởng cho các ngươi...” Toàn bộ Đại Tề đều là của hắn, hắn có thể thưởng quan cao tước dầy cho bọn họ.

Người chết không cần phong thưởng, hộ vệ và kỵ binh đã càng ngày càng ít, tổn thất hơn một nửa nhân thủ để mở đường máu, lại chưa chạy được bao xa, người Kim lại đuổi giết theo giống như mụn độc ăn vào xương vậy.

Bởi vì bọn họ biết, bọn họ muốn bắt chính là Thái tử Đại Tề, bắt được Thái tử trở lại Kim quốc có thể đổi lấy vinh hoa giàu sang vô tận.

Cuối cùng Thái tử không còn đường đi, hắn cắn răng rút đao chém về phía người Kim, lại bị người Kim dùng tay nắm lấy lưỡi đao.

Máu tươi từ trong tay người Kim chảy ra, người Kim dường như không cảm thấy bất kỳ thống khổ nào, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười kinh khủng, cánh tay hắn kéo một cái, Thái tử lập tức cảm thấy thân thể lệch một cái rơi thẳng từ trên lưng ngựa xuống.

Thái tử muốn bò dậy chạy trốn, lại bị người Kim đạp một cước đá vào dưới háng, sự đau đớn cùng cực khiến cho hắn lăn lộn dưới đất.

“Ha ha ha,” người Kim cười như điên, giương đại đao ròng ròng máu trong tay lên, “Lão tử bắt được Thái tử Đại Tề rồi...”

Chung quanh đều xôn xao.

Người Kim nhấc Thái tử trên đất lên, giống như bắt một con dê con đợi làm thịt, “Có hắn ở đây... lão tử không tin, Đại Tề sẽ không mở cửa thành ra...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện