Dạo Bước Phồn Hoa

Vương gia ngốc


trước sau

Cố Thế Hoành kinh ngạc nhìn Lang Hoa, hiển nhiên ở đây có chuyện gì đó mà ông ta không biết.

Lang Hoa nói: “Chúng ta vốn cho là dù triều đình phái người tới cũng chỉ là Bùi đại nhân... hơn nữa không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, bây giờ không kịp giải thích, chờ sau này con sẽ nói rõ với phụ thân.”

Cố Thế Hoành gật đầu, Lang Hoa vào nhà viết xong thư, đưa tới tay Cố Thế Hoành, Tiêu Ấp đã dắt ngựa tới.

“Để Ngô Đồng đi chung với người.”

Ngô Đồng thân thủ tốt, có cảnh giác, đi theo phụ thân nàng cũng sẽ an tâm.

Cố Thế Hoành nhìn Ngô Đồng thân thủ nhanh nhẹn không khỏi khen ngợi, cũng không biết con gái tìm được hộ vệ như vậy từ nơi nào, hài tử đã trưởng thành rồi, đáng tiếc ông ta bỏ lỡ nhiều năm như vậy, chỉ mong ông ta còn có thể đền bù trách nhiệm của một người cha.

...

Từ xa Bùi Khởi Đường đã thấy mấy người cưỡi ngựa chạy về phía bên này.

Bóng người dần dần rõ ràng, là Ninh Vương.

Ngựa của Ninh Vương chạy đầu tiên, theo sát hắn chính là mấy hộ vệ, Bùi Tư Thông và một người khác đi cuối cùng.

Ninh Vương thở dốc, đến cửa thành mới ghìm ngựa lại, sau đó nhảy xuống nói: “Đã thu thập xong rồi, theo Bổn vương đến phủ Tây Bình, đi gặp trưởng tỷ.”

Trong mắt Ninh Vương lộ ra vẻ thật thà phúc hậu.

Phụ vương từng nói, Ninh Vương rất lương thiện, có một lần nữ quan làm vỡ đồ phỉ thuý mà Tiên hoàng thích, run lẩy bẩy cho là sẽ phải chết, vẫn là Ninh Vương nhận chuyện này, từ đó về sau, các cung nhân đều rất thích Vương gia ngốc này.

Bùi Khởi Đường vội vàng tiến lên hành lễ, “Vương gia.”

“Ngươi là, Bùi Khởi Đường,” Ninh Vương tiến đỡ Bùi Khởi Đường dậy, mặt đầy vui mừng, “Bổn vương nghe nói ngươi đánh thắng trận, lấy ít thắng nhiều, ngươi trung thành báo quốc như vậy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen thưởng ngươi.”

Lời này nghe rất bình thường, chỉ là Ninh Vương nói xong liền ngây ngốc đứng ở đó, một bộ không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Mã Ngọc Thành phía sau thở hồng hộc chạy tới, “Vương gia, hay là người tuần tra doanh trại trước rồi hãy đến phủ Tây Bình...”

Tuần tra doanh biểu thị triều đình ban ân.

Ninh Vương không nhúc nhích mà quay đầu tìm Bùi Tư Thông, “Lúc đi đường, Bùi đại nhân luôn lo lắng cho Tướng quân.” Hắn tươi cười nhìn Bùi Tư Thông.

Bùi Tư Thông lúc này mới đi lên trước, Bùi Khởi Đường khom người kêu một tiếng, “Bùi đại nhân.”

Phụ tử hai người muốn nói lại thôi.

Rõ ràng chính là dáng vẻ có khúc mắc trong lòng chưa giải quyết được, Mã Ngọc Thành thầm gật đầu, xem ra giống như lời đồn đại bên ngoài vậy, phụ tử Bùi gia xưa nay bất hòa.

“Mau đi xem xem, chúng ta còn phải đi thăm trưởng tỷ.” Đứng hơi lâu, Ninh Vương liền bắt đầu hơi mất phong thái, tính tình tiểu hài tử cũng lộ ra.

Mấy người đi về phía trước, đi qua giáo trường, lại nhìn thấy quân coi giữ trong thành, Ninh Vương liền bắt đầu không nhịn được, thúc giục Mã Ngọc Thành, “Lát nữa là trời tối rồi.”

Còn chưa tới buổi trưa, đâu ra trời tối, Mã Ngọc Thành không khỏi dở khóc dở cười, thấp giọng nhắc nhở, “Vương gia, còn đồn bảo vệ chưa xem nữa.”

Nghe đến đồn bảo vệ, ánh mắt Ninh Vương sáng lên, “Cố Đại tiểu thư ở chỗ nào? Những đồn bảo vệ chữa trị thương binh kia đều là nàng ấy xây lên, ta muốn gặp nàng ấy.”

Mã Ngọc Thành tằng hắng một cái, Ninh Vương lập tức chữa lại, “Bổn vương muốn đi gặp nàng ấy.”

Ninh Vương hoàn toàn không hề ra vẻ chút nào, dường như chính là một thiếu niên mười mấy tuổi nhà giàu, mọi cử động lộ ra thẳng thắn và ngây thơ, khiến cho người chung quanh đều thoải mái.

Trên mặt Phó tướng bên cạnh Bùi Khởi Đường cũng lộ ra nụ cười.

Lang Hoa dẫn người đứng ở trước quân trướng, thấy Ninh Vương liền muốn tiến lên hành lễ, Ninh Vương lại không hề cố kỵ kéo nàng lại, “Cố Đại tiểu thư, không trách Mẫu hậu nói y thuật của ngươi cao siêu, ngươi thật lợi hại.”

Lang Hoa nhìn về phía Ninh Vương, trong mắt Ninh Vương có ý cười và sự chân thành, kéo tay nàng như vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng, quan viên bên cạnh liều mạng ho khan, hắn cũng giống như không phát hiện ra.

“Vương gia.” Bùi Khởi Đường tiến lên giơ tay ra, “Chúng ta vẫn nên vào quân trướng xem xem!”

Động tác vô ý của Bùi Khởi Đường, liền tách tay Ninh Vương và Lang Hoa ra.

Ninh Vương tươi cười,
không phát hiện gì cả, vui vẻ vào quân trướng.

Nhìn thấy thương binh nằm trong quân trướng, Ninh Vương kinh ngạc đứng tại chỗ, dường như bị tình cảnh máu tanh thê thảm trước mắt dọa sợ.

Mã Ngọc Thành muốn tiến lên trước.

Ninh Vương giơ tay đỡ thương binh dậy, “Các ngươi bị thương... mau ngồi xuống,” Nói rồi nhìn về phía Mã Ngọc Thành, “Trong này cũng có quân dự bị sao? Mẫu... quân dự bị mà Thái hậu nói.”

Quân dự bị là quân thường trực, lần này đánh giặc, viện quân triều đình chưa tới, liền tụ họp quân dự bị địa phương lại.

Bùi Khởi Đường nói: “Cấm quân đều ở lại Ngân Châu, nơi này tám phần là quân dự bị.” Quân đội không nhiều, chỉ có thể là quân dự bị địa phương ghép vào cho đủ.

Ninh Vương nói xong, thật sự cúi người xuống, “Thái hậu nói, ta nên hành lễ với mọi người.”

Tất cả mọi người đều ngẩn người tại đó.

Không ai ngờ được, Ninh Vương giống như đứa trẻ sẽ làm như vậy.

Đám người Mã Ngọc Thành thậm chí chưa kịp tiến lên ngăn cản.

Thái hậu không thể nào kêu Ninh Vương tới hành lễ, nhất định là mẫu tử hai người tuỳ tiện nhắc mấy câu đến quân dự bị, không nghĩ tới Ninh Vương liền tưởng thật.

Mã Ngọc Thành vội vàng tiến lên đỡ Ninh Vương dậy, “Vương gia thế này tuyệt đối không được.”

Ninh Vương trợn to hai mắt, ra vẻ không hiểu, “Có gì không được? Triều đình còn nói nên hủy bỏ đội quân dự bị, bọn họ không biết đánh giặc đều là tạp dịch... lần này không có bọn họ thì làm sao thắng trận được, khi trở về ta sẽ nói với Hoàng huynh, quân dự bị rất gian khổ, triều đình không thể có lỗi với bọn họ.”

Quân dự bị không phải quân đội chính quy, ngày thường đều bị người ta xem thường, nếu như có chiến sự, bọn họ và cấm quân đều phải ra chiến trường như nhau, bây giờ Ninh Vương vừa nói như vậy, thương binh trong quân trướng đều thấy cảm động, có người đã bắt đầu thút thít.

Lời người bình thường không dám nói, hôm nay được một Vương gia ngốc nói ra.

Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước bởi vì hủy bỏ đội quân dự bị gây ra mấy trận tranh đấu.

Cuối cùng là Thái hậu thắng.

Như vậy lần này là Thái hậu muốn mượn miệng Ninh Vương lôi kéo quân dự bị, hay là Ninh Vương vô tình đánh bừa mà trúng?

Lang Hoa nhìn nhìn y công, y công lập tức đưa sổ sách trong tay cho Ninh Vương, “Đây là sổ sách dược liệu đồn bảo vệ dùng, mời Ninh Vương xem qua.”

Ninh Vương lập tức khoát tay, “Ta... ta xem cái này không hiểu,” Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa, “Cái này... cứ để cho Cố Đại tiểu thư xem đi, nàng ấy hiểu biết dược liệu.”

Mã Ngọc Thành khóc không ra nước mắt, Ninh Vương thật đúng là cái gì cũng không hiểu.

Sổ sách này tất nhiên là Cố Đại tiểu thư làm xong trình lên.

Ai lại đưa sổ sách cho người làm sổ sách xem.

Có lý nào lại như thế.

“Cố Đại tiểu thư, ngươi gặp trưởng tỷ của ta chưa?” Ninh Vương cười nói, “Mọi người lập công lớn, trưởng tỷ ta gặp mọi người nhất định cao hứng, mọi người cũng theo ta đến phủ Tây Bình đi!”

Lang Hoa cúi đầu đáp một tiếng, Ninh Vương lại tới nắm lấy tay Lang Hoa.

Bùi Khởi Đường không khỏi nhíu mày, thấy Lang Hoa nhẹ nhàng tránh đi mới thở phào nhẹ nhõm, phân phó phó tướng, “Chuẩn bị ngựa, chúng ta đi theo Vương gia cùng đến phủ Tây Bình.”

Ninh Vương toét miệng cười sung sướng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện