Mã Ngọc Thành lấy từ trong tay áo ra một lá thư giao cho Đông Bình Trưởng Công chúa.
“Thái hậu chỉ là tính toán mấy nhà, rốt cuộc muốn chọn ai, còn phải xem ý thích của Trưởng Công chúa.”
Đông Bình cúi đầu nhìn tờ giấy.
Huynh đệ ruột của Hoàng thượng chỉ còn lại Ninh Vương, Ninh Vương mặc dù thành thân với Ninh Vương phi nhiều năm, nhưng cũng chưa sinh hạ được con cái, nếu như nói là chọn ở trong hoàng thất, chỉ có thể tìm Trang vương cùng Thư vương, Trang vương và Thư vương cáo già xảo quyệt sẽ đưa con gái nhà mình đến Tây Hạ sao?
Danh sách quyền quý cũng không ít, Đông Bình nhìn tờ giấy rồi gấp lại phân phó Mã Ngọc Thành, “Ngươi trở về chờ đi, ngày mai Ai gia sẽ cho đòi ngươi nói chuyện.”
Mã Ngọc Thành đáp một tiếng, “Còn có một chuyện, Thái hậu nương nương dặn thần hỏi Trưởng Công chúa, Cố gia từng mượn tay Hoàng Thành Ti đưa tới một mật thư đóng kín, trên đó viết “Chớ hòa đàm, có bẫy”, chuyện này Trưởng Công chúa có biết hay không?”
Đông Bình quay sang nhìn về phía Mã Ngọc Thành, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, “Ai gia cho là Mẫu hậu đều đã biết, dĩ nhiên là Ai gia lệnh Cố Thế Hoành giúp đỡ truyền tin tức, may mà Cố Thế Hoành có lòng ra sức vì nước, những năm này cũng làm khó bọn họ rồi,” Nói rồi quay đầu, “Chưởng quản thám thị ti đó tên là gì?”
Mã Ngọc Thành lập tức nói: “Trưởng Công chúa nói là Thẩm Xương Cát.”
Đông Bình cười nhạt, “Nhiều năm như vậy, thám thị ti đã làm những gì? Những năm này Ai gia bị Lý Thường Hiển giam lại, hài nhi bên cạnh lần lượt chết yểu, Ai gia còn tưởng rằng Bình Chiêu Hoàng thượng không có hậu duệ, Ai gia trở thành một con cờ vô dụng của Đại Tề, cũng sẽ không có người quan tâm đến sống chết của Ai gia nữa...”
Sắc mặt Mã Ngọc Thành lập tức trở nên sợ hãi, “Trưởng Công chúa đừng nghĩ như vậy, Thái hậu nương nương và Hoàng thượng vẫn luôn nhớ Trưởng Công chúa.”
Mẫu hậu nhớ nàng không sai, Hoàng thượng đệ đệ kia của nàng quả thật cũng có vài phần ân cần với nàng, nhưng những thứ này đều là dựa trên cơ sở lợi ích, huyết mạch hoàng gia chính là như vậy, ba phần thật lòng đã là hiếm thấy, nàng sớm đã thành thói quen, sẽ không khổ sở vì chuyện đó.
Đông Bình phất tay một cái cho Mã Ngọc Thành lui xuống, hồi lâu cung nhân mới đến nói: “Thái hậu nương nương còn gặp Cố Đại tiểu thư nữa không?”
“Dĩ nhiên là phải gặp.”
Nàng sớm đã muốn trò chuyện với Cố Lang Hoa.
Nói một chút phong mật thư kia của nàng rốt cuộc là thế nào.
...
Bùi Khởi Đường nhìn Mã Ngọc Thành nở nụ cười từ bên trong điện đi ra.
Mã Ngọc Thành này là người của lễ bộ, ngoài mặt là tới giúp đỡ Ninh Vương, nhưng thật ra là người đưa tin của Thái hậu, cho nên sau khi nghe nói Ninh Vương đến, hắn và Lang Hoa mới theo bản năng nhìn về phía đối phương.
Cho dù Ninh Vương không vấn đề gì, cũng tất phải phòng bị những người này.
Hôm nay Đông Bình Trưởng Công chúa nhất định sẽ nhắc tới chuyện của Cố Thế Hoành với Lang Hoa, hắn cũng phải moi chút tin tức từ miệng Mã Ngọc Thành, lỡ triều đình có an bài gì, bọn họ cũng kịp chuẩn bị.
“Mã đại nhân,” Bùi Khởi Đường đi ra, “Đông Bình Trưởng Công chúa sắp xếp xong xuôi tiệc rượu rồi, sau khi tiệc rượu kết thúc, chúng ta cùng đi ra ngoài uống vài ly đi!”
Mấy ngày đi đường vất vả Mã Ngọc Thành đích xác có chút mệt mỏi, tiệc rượu cung đình cũng chẳng qua là làm dáng chút thôi, thật sự muốn buông lỏng thì phải ra ngoài uống rượu.
Đầu óc Mã Ngọc Thành xoay chuyển thật nhanh, “Bùi Tướng quân không trò chuyện với Bùi đại nhân sao?”
Mặt Bùi Khởi Đường rũ xuống, “Đã nói rồi.” Dáng vẻ không muốn nói thêm.
Chắc hẳn Bùi Khởi Đường không muốn nói nhiều với Bùi đại nhân, nên kiếm cớ cùng hắn đi ra ngoài chứ gì! Nếu như vậy, Mã Ngọc Thành cũng sẽ không khước từ nữa, lập tức đáp ứng.
Mã Ngọc Thành nói: “Bùi Tướng quân là anh hùng thiếu niên, bây giờ nổi danh Đại Tề, chỉ dựa vào một trận đánh đã bắt sống Lý Thường Hiển này, liền không ai địch lại được, tương lai nhất định sẽ vô cùng xán lạn.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Đến khi Từ Tùng Nguyên đuổi tới, người đã đi hết rồi. Từ Tùng Nguyên không khỏi nhíu mày, theo lý thuyết Mã Ngọc Thành đi tới Tây Hạ hẳn sẽ tới nói chuyện với ông ta trước, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác vất ông ta sang một bên, có phải là triều đình có động tĩnh gì không, ông ta lại chẳng hay biết gì.
...
Lang Hoa ngồi ở trong tẩm cung của Đông Bình Trưởng Công chúa, mới vừa trải qua một trận cung biến, bầu không khí căng thẳng trong cung còn chưa tan biến, tất cả cung nhân đều nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Mặc dù Đông Bình Trưởng Công chúa thắng trận
tranh đấu này, nhưng muốn chính quyền vững chắc chỉ sợ cũng phải trả giá một chút.
Lang Hoa đang suy nghĩ, nhìn thấy một bóng người sau tấm bình phong, đang tò mò nhìn về phía nàng.
Một nữ hài tử chừng mười tuổi, trên người mặc vải gấm Tứ Xuyên, trên mặt nhưng lại có chút sần sùi, nhất là trên mu bàn tay còn có vết nứt da.
Hiển nhiên hoàn cảnh cuộc sống bây giờ khác biệt rất lớn so với tình cảnh của nàng ta trước kia, lại là tuổi như vậy, còn có thể ra vào ở trong tẩm cung của Đông Bình Trưởng Công chúa, Lang Hoa đã nghĩ ra được thân phận của nữ hài tử này, nàng đứng lên hành lễ với nữ hài tử: “Dân nữ thỉnh an Trưởng Công chúa.”
Nghe được lời này, Lý Đồng vốn là muốn rụt đầu về chỉ đành phải bước từ sau tấm bình phong ra, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Sao ngươi biết ta là Trưởng Công chúa.”
Lang Hoa cười một cái không nhắc đến: “Hồ tiên sinh nhắc đến vết nứt da trên người người, lúc ở An Khánh chưa kịp chữa khỏi cho người, mấy ngày này chúng ta làm thuốc cao, ta tới xoa cho người chút.”
Lý Đồng nghe lời này, từ từ đi tới trước mặt Lang Hoa.
Cung nhân lấy nước lau sạch tay cho Lý Đồng, Lang Hoa tỉ mỉ bôi thuốc cho Lý Đồng, “Bệnh nứt da này muốn chữa thì phải chữa tận gốc, nếu không mùa đông hàng năm đều sẽ phát ra.”
Lý Đồng gật đầu một cái: “Ta biết, mùa hè sẽ đỡ hơn, đến mùa đông liền nứt ra, vừa ngứa vừa đau.” Nàng ta vừa nói vừa tò mò nhìn Lang Hoa, Lang Hoa dùng thìa thuốc múc một ít ở trong bình, sau đó bôi ở trên tay của nàng để lại một lớp thuốc cao mỏng.
Trong mắt Lý Đồng toát ra vẻ hâm mộ, tuổi tác không chênh nhau lắm, nhưng Cố Đại tiểu thư lại lợi hại như vậy, ngay cả tướng sĩ Đại Hạ cũng tán dương đồn bảo vệ chữa trị thương binh của Đại Tề.
Hơn nữa, nàng ta còn biết nói tiếng Hạ, nói chuyện với nàng lưu loát như vậy, “Ta nghe nói, các ngươi ở bên ngoài chữa trị thương binh.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Đều là Hồ tiên sinh dẫn y công làm.”
Đây chính là khiêm tốn đi, Mẫu hậu thường thường dạy dỗ bọn họ phải biết lễ phép, nàng cũng muốn học giống như Mẫu hậu vậy, nhưng luôn kém hơn.
“Qua đợt này các ngươi sẽ đi sao?” Ánh mắt Lý Đồng rơi xuống người Cố Lang Hoa, “Ta nghe nói, các ngươi sẽ rất nhanh rời khỏi Đại Hạ.”
Lang Hoa gật gật đầu: “Chúng ta sẽ đi cùng Từ đại nhân, Bùi đại nhân về Đại Tề, có điều đồn bảo vệ của biên ải sẽ không rút hết, Hồ tiên sinh cũng sẽ thừa dịp mấy ngày này, ở lại Đại Hạ giảng kinh phương, sau này nứt da giống như trên tay Trưởng Công chúa, ở Đại Hạ cũng sẽ mua được thuốc cao chữa trị.”
Thuốc cao này căn cứ vào phương thuốc của người Ba Tư mà chế ra, nàng và Hồ tiên sinh thương lượng qua, chuẩn bị viết mấy phương pháp bào chế cao dược và thuốc viên thường dùng thành quyển kinh phương truyền cho lang trung Tây Hạ, bọn họ cũng sẽ tìm một ít phương thuốc hữu dụng ở Tây Hạ mang về Đại Tề, đến khi mở thị trường, bọn họ liền có thể trao đổi qua lại, mua bán dược liệu.
Đông Bình Trưởng Công chúa đi vào trong điện, cung nhân vừa muốn tiến lên hành lễ, lại bị Đông Bình đưa tay ngăn lại, cung nhân mím môi một cái nhìn về phía bên trong điện.
Đông Bình theo ánh mắt kia nhìn lại, thấy được một góc áo đỏ, đó là long bào của Hoàng đế.
Lý Mặc cũng ở đây.
Triệu kiến sứ thần Đại Tề, Đông Bình không để cho Lý Mặc tham gia, nàng sợ Lý Mặc mới vừa lên ngôi còn chưa biết rõ tình thế trước mắt, gặp phải chuyện xử trí không kịp, nhưng hiển nhiên Lý Mặc cảm thấy rất hứng thú đối với Đại Tề.
Đông Bình làm bộ như không phát hiện ra, đi thẳng vào phía trong trong điện, cung nhân mới vừa vén rèm lưu ly lên, Đông Bình đã nghe được tiếng cười của Lý Đồng.