Dạo Bước Phồn Hoa

Trợ giúp


trước sau

Ninh Vương phi kéo tay Mẫn phu nhân: "Mợ nhất định phải nhận lấy, A Thần phải đi hòa thân, cũng là bởi vì Vinh Quốc Công phủ và ta, bằng không Thái hậu chọn tới chọn lui cũng sẽ không nghĩ tới trên người A Thần, hiện tại chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, hơn nữa đại ca trước khi lâm chung cũng giao phó xong, để lại một phần đồ cưới cho A Thần, mặc kệ A Thần gả cho người nào, phần đồ cưới này ta cũng là muốn cho, đó là tâm ý của đại ca."

"Thế nhưng chúng ta dựa vào tiền bạc này, sợ rằng chỉ là như muối bỏ biển, muốn tính toán lâu dài, còn phải để A Thần tìm Cố Lang Hoa."

Lời này Mẫn phu nhân liền không rõ: "Tại sao muốn tìm Lang Hoa đòi tiền? Lang Hoa trong nhà cũng chính là một thân hào nông thôn, từ đâu có tiền bạc, hơn nữa... Chúng ta làm sao có thể mở miệng này cùng Lang Hoa."

Ninh Vương phi ánh mắt lóe lên, quyết định A Thần đi Tây Hạ, có một phần nguyên nhân chính là Cố gia, Cố Lang Hoa thật đúng là phải vì thế trả giá thật lớn, bằng không nàng chẳng phải là uổng phí đi tâm tư.

Ninh Vương phi lôi kéo Mẫn phu nhân đi vào trong phòng.

Hạ nhân bưng bánh điểm tâm cùng thức ăn tới, Ninh Vương phi dứt khoát cởi giày cùng Mẫn phu nhân cùng nhau ngồi xếp bằng ở trên giường lò, bầu không khí hài hòa như vậy khiến cho thần kinh căng thẳng của Mân phu nhân hơi buông lỏng chút.

Ninh Vương phi nói: "Ngài có lẽ so với ta hiểu rõ Cố gia hơn."

Mẫn phu nhân gật đầu: "Cố gia là gia đình giàu có ở Trấn Giang, lúc lão gia đi Trấn Giang nhậm chức, Cố gia ở Trấn Giang có mấy nghìn mẫu đất, mấy chỗ đại trạch, Cố lão thái thái là một người lương thiện, đối với đầy tớ và tá điền đều tốt, ở Trấn Giang thanh danh rất nổi, sau khi Cố Thế Hoành xảy ra chuyện, Cố gia bắt đầu xuống dốc, thế nhưng... Trấn Giang lần này đánh trận ta mới biết được, thực sự là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa ốm, Cố gia dựa vào nhiều năm tích trữ hàng lương thực đã giúp Trấn Giang cố gắng qua chiến sự."

"Về sau, chúng ta lại nghe nói, ở thời điểm chiến loạn, Cố gia mua từ trong tay rất nhiều quan to hiển quý trong kinh ruộng đồng và núi ao, cộng lại không biết có bao nhiêu, thế nhưng Bùi gia Tứ công tử để cho Cố gia nhận, Cố gia đem trồng đầy mạ trong đó, hình như trong một đêm toàn bộ Giang Chiết đều biến thành màu lục, có thể tưởng tượng được trong tay Cố gia có bao nhiêu ruộng đồng."

Ninh Vương phi tuy rằng đã để cho người nghe tình hình Cố gia, bây giờ nghe Mẫn phu nhân vừa nói như vậy, trong lòng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, nàng đương nhiên biết thời điểm chiến sự ở Giang Chiết, trong kinh truyền tin quan to hiển quý bán đất chuyện, có một thương nhân, hầu như đem tất cả đồng ruộng phì nhiêu đều mua đi, không nghĩ tới người thương nhân kia chính là Cố gia Trấn Giang.

Ninh Vương phi nói: "Những thứ này đều là việc nhỏ, bây giờ còn không đáng giá nhắc tới." Bởi vì trải qua chiến loạn, muốn đem ruộng đồng nuôi dưỡng lên... ít nhất... phải hơn một hai năm, thời điểm đó bố cục Cố gia khả năng sẽ thay đổi, căn bản sẽ không kiếm sống bằng ruộng đất.

Mẫn phu nhân nghe được kinh ngạc, mấy nghìn mẫu đất còn là việc nhỏ?

Ninh Vương phi nói: "Ngài biết vì sao Trang Vương phủ Quận chúa lại khắp nơi đi nói Cố gia là bọn hắn mang đến kinh thành chưa? Đó là bởi vì Cố gia ở khắp các nơi của Tây Hạ buôn bán dược liệu, từ nay về sau mọi chuyện chính là Cố gia định đoạt, những tiệm thuốc khác căn bản không chen tay vào được, bằng vào việc buôn bán này, đừng nói Trấn Giang mấy nghìn mẫu đất, Cố gia có thể mua toàn bộ Trấn Giang."

Mẫn phu nhân há to miệng.

Cố gia thực sự có tiền như vậy?

Ninh Vương phi nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Mấy ngày nay Thái Nguyên phủ binh mã sẽ liên tục hồi kinh, ngài để cho người hỏi thăm một chút sẽ biết được, những người này nay đã tôn sùng Cố Lang Hoa là thần linh, Thái tử tuy rằng xuất quân bất lợi, thế nhưng Nhị ca còn có thể tập kết đến hơn vạn hội quân Thái Nguyên, đều là bởi vì Cố Lang Hoa ở chỗ ấy thành lập bảo vệ quân trướng, ổn định lòng quân."

"Đây chỉ là Thái Nguyên, Tây Hạ bên kia, nghe nói Cố Lang Hoa ở trên chiến trường cứu rất nhiều thương binh Tây Hạ, lúc Lý Thường Hiển đầu hàng, Cố Lang Hoa mang theo lang trung trị thương cho thương binh Tây Hạ, từ đó coi thuốc của Cố gia là thần dược, Cố Lang Hoa là thần y. Chuyện này đã sớm truyền ra ở Tây Bắc. Mấy ngày nay ở kinh thành có thương nhân ngoại bang thu mua Bách Thảo Lư của Cố gia bào chế thuốc ngoại thương, Bách Thảo Lư lại
không chịu bán, một lọ thuốc giá từ năm lượng bạc, sao đến rồi hơn mười lượng, hiện tại thuốc của Cố gia thực sự có thể xưng là "Một thuốc khó cầu"."

Mẫn phu nhân nào có tinh lực đi quan tâm việc này, hơn nữa Cố gia thế nào cùng Mẫn gia có quan hệ gì? Cố gia có thể có hôm nay cũng là kết quả Cố Lang Hoa tự mình kinh doanh.

Ninh Vương phi nói: "Ngài ngẫm lại, Cố gia đi các nơi thu mua dược liệu, thương nhân ngoại bang còn có thể để ý tới những tiệm thuốc khác sao? Mặc kệ Cố gia vì sao đi Tây Hạ, lần này chắc chắn thu được lợi ích khiến cho người ta không nghĩ tới. Đại Tề ngoại trừ thái y viện, sợ rằng không có tiệm thuốc nào có thể sánh vai cùng Cố gia."

"Ta chưa từng thấy qua ai giống Cố Lang Hoa thông minh như vậy, nàng ta ở Thái Nguyên dạy rất nhiều bà tử cách băng bó, phương pháp khâu lại vết thương, hiện tại truyền đi mọi người đều biết, người từ đường cái tùy tiện kéo tới một người, hắn có thể sẽ không biết Đại Tề có Công chúa đi Tây Hạ hòa thân, thế nhưng hắn nhất định biết bởi vì Dược Sư Ngọc Lưu Ly Quang Như Lai bảo vệ, Đại Tề mới đánh thắng trận."

Ninh Vương phi nhìn về phía Mẫn phu nhân: "Ta nói nhiều như vậy, mợ vẫn chưa rõ sao?"

Mẫn phu nhân cẩn thận suy nghĩ: "Ý Vương phi là nói, Cố gia dù sao cũng đang muốn đi các nơi buôn bán, nếu như A Thần có thể mua chuộc Lang Hoa, cùng Cố gia hai bên đều có lợi, đây mới là kế lâu dài." Nói trắng ra, chính là muốn đem Cố gia thu cho mình sử dụng, để cho Cố gia trở thành giúp đỡ của A Thần.

Ninh Vương phi nói: "Trọng yếu nhất là, A Thần và Cố Lang Hoa đã sớm có giao tình, A Thần cũng là vì Cố Lang Hoa mới quyết định phải gả đi Tây Hạ, chuyện này nhất định phải để cho Cố Lang Hoa biết." Thời khắc mấu chốt sẽ dùng cảm tình đi đả động Cố Lang Hoa.

Mẫn phu nhân ấp a ấp úng: "Cái này không được đâu! A Thần và Lang Hoa là khăn tay chi giao, Lang Hoa đối với Mẫn gia chúng ta có ân cứu mạng, chúng ta hẳn là báo đáp ân tình của Lang Hoa, mà không phải nghĩ mọi cách từ trên người nàng lấy được lợi ích."

"Mợ, người thật là ngốc," Ninh Vương phi mặt mày khẽ hất lên, "A Thần là Hoàng hậu Tây Hạ, là Công chúa Đại Tề, lại cùng Cố gia qua lại thân thiết, đây là ân tình lớn nhất. Thái hậu ở phía sau cung nhiều năm, cũng là dựa vào Trương gia ở bên ngoài kinh doanh ngân hàng tư nhân, Trương gia cũng dựa vào Thái hậu mới có thể thịnh vượng, ở nơi này đâu phải là tính toán Cố gia, cái này là cho Cố gia chỗ tốt, Cố gia cớ sao mà không làm? Cố gia đây mới là nhặt tiện nghi ấy."

"Ta xem chuyện này vẫn là quên đi," Mẫn phu nhân khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa, "Nếu để cho lão gia biết, nhất định sẽ răn dạy ta đánh những chủ ý không đúng đắn kia, hơn nữa, ta cũng không có mặt mũi đi khuyên A Thần cùng Lang Hoa xin giúp đỡ."

Không nghĩ tới Mẫn phu nhân không chịu làm như vậy.

Ninh Vương phi trong lòng âm thầm lắc đầu, "Ta đi vậy, ta đi nói cùng Lang Hoa, sẽ không để cho cậu biết, mợ cũng không cần khó xử, A Thần cũng không biết, những chuyện khó làm thì cứ giao cho ta."

Vẻ mặt Mẫn phu nhân đầy sự cảm kích, nước mắt đều tuôn rơi lã chã, "Vương phi hỗ trợ như vậy, ta không biết phải làm sao cảm tạ Vương phi mới tốt, thế nhưng Cố gia chuyện này, ngài vẫn là cẩn thận."

"Người liền nghe ta đi, đều là người một nhà, ta còn có thể hại mọi người hay sao?" Ninh Vương phi cầm tay Mẫn phu nhân.

Từ Mẫn gia đi ra ngồi lên xe ngựa, vẻ thân thiết trên mặt Ninh Vương phi lập tức mất đi sạch sẽ, nàng phải nghĩ mọi cách đem chuyện hòa thân của Mẫn Giang Thần thành thật, quyết không thể ra chỗ sơ suất nào, bằng không lấy tín nhiệm của Mẫn gia đối với Cố gia, đợi được Cố Lang Hoa trở lại kinh thành, còn không biết sẽ khuấy ra sóng gió gì.

"Đi trong cung đưa bài tử, ta muốn cầu kiến Thái hậu nương nương."

...

Lúc xe ngựa Ninh Vương phi đi, gã sai vặt Mẫn gia vội vàng đi ra quét tước cổng và sân, mới vừa đi tới góc đường đã bị người kéo đến một bên, gã sai vặt Mẫn gia ngẩng đầu thấy được một khuôn mặt quen thuộc, "Đây không phải là Trình đại gia sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện