Trang Vương Trắc phi buông chén trà trong tay: "Bùi Tướng quân hẳn là mới mười sáu mười bảy tuổi, Bùi gia giống như còn chưa định ra hôn sự cho hắn."
Thái hậu gật gật đầu: "Bùi gia thế tộc như vậy, thực tuân thủ quy củ, nam tử phải tới hai mươi mới nghị thân, đều nói trước thành gia sau lập nghiệp, nhưng mỗi nhà tình huống lại bất đồng, như vậy không phải tốt lắm sao? Bùi Khởi Đường tuổi còn trẻ liền lập công lớn, tương lai nhất định con đường làm quan thuận lợi, nhà ai không muốn cùng hắn làm thân."
Trang Vương Trắc phi ánh mắt chợt lóe, lập tức khẽ cười nói: "Thái hậu nương nương không bằng xem xét tuyển cho hắn một người, ai chẳng biết Thái hậu nương nương trong chuyện này rất chính xác, nói một đôi sẽ thành một đôi."
Từ Cẩn Du lập tức nghe ra ý tứ trong lời Trang Vương Trắc phi, Trang Vương phủ có tiểu thư đến tuổi kết hôn, nếu có thể cùng Bùi gia kết thân, thì phải là dệt hoa trên gấm.
Bùi gia là thân tín của Hoàng thượng, nếu có thể đem Bùi Khởi Đường mượn sức lại, đối Thái hậu mà nói tự nhiên là trăm lợi không một hại.
Ai đều biết vì chính mình tranh thủ lợi ích lớn nhất, Trang Vương phủ cũng giống vậy, Trang Vương Trắc phi một mực hầu hạ bên người Thái hậu nương nương, càng thêm nắm chắc cơ hội khó có được này.
Trang Vương Trắc phi nói xong lấy ra một bao nhỏ, đem ra hai cái màu tú chuế trân châu mạt ngạch: "Đây là Ngọc Hoàn cùng Ngọc Thực cho ngài làm mạt ngạch, Ngọc Hoàn dùng là song mặt tú, Ngọc Thực dùng chính là lụa hoa chức tú."
Song mặt tú khó được, lụa hoa chức tú lại càng không dễ dàng.
Thái hậu cười nhìn về phía Từ Cẩn Du: "Cẩn Du đến xem thế nào?"
Từ Cẩn Du cầm lấy cẩn thận nhìn: "Hai vị Quận chúa tay nghề tự nhiên là ai cũng không hơn được."
Đường may tinh mịn, có thể so với nội tạo, không có hơn mười hai mươi năm công phu khẳng định là làm không được, căn bản không có khả năng là tay nghề của hai tiểu thư Trang Vương phủ.
Trang Vương Trắc phi đem đồ vật lấy ra, Thái hậu sẽ hiểu được, Trang Vương phủ muốn Thái hậu ra mặt cùng Bùi gia đàm thân. Trang Vương phủ thật sự là lợi hại, đem chuyện khổ sai hòa thân với Tây Hạ đó đẩy cho Mẫn gia, chính mình hiện tại đến đoạt Bùi Khởi Đường này.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận tiếng vang lễ nhạc.
Thái hậu không khỏi nhìn về phía Nữ quan: "Có phải Bùi Khởi Đường bọn họ tiến cung không?"
Nữ quan vội đi ra ngoài xem xét, sau đó vẻ mặt tươi cười trở về: "Là Bùi Tướng quân, Vinh Quốc Công bọn họ đã trở lại."
Thái hậu cười vươn tay, để cho Trang Vương Trắc phi giúp đỡ đi tới cửa, trước mặt bà tuy rằng như cũ là hồng tường lục ngói cung đình, lại giống như đã đứng ở trên thành.
Tiên hoàng vẻ mặt uy nghi nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về.
Mắt Thái hậu bỗng nhiên có chút ướt át, Tiên hoàng băng hà nhiều năm như vậy, bà nghĩ đến vận mệnh quốc gia Đại Tề không bao giờ... nữa sẽ huy hoàng như trước, lại càng không dám tưởng tượng Đại Tề có thể đánh bại Tây Hạ.
Hiện giờ bọn họ chẳng những thắng trận này, còn giúp Đông Bình mang lên vị trí Nhiếp chính Thái hậu.
Bọn họ là công thần, là Đại Tề công thần.
Thái hậu đứng trong chốc lát đi trở về nội thất: "Nếu không phải bọn họ, mặt mũi Đại Tề sẽ bị Thái tử làm mất hết."
Trang Vương Trắc phi thấp giọng nói: "Thái tử phải làm sao bây giờ? Muốn phái sứ giả đi Kim quốc đàm tiếp chuyện đưa Thái tử về nữa không?"
"Tất nhiên là phải đi," Thái hậu thản nhiên nói, "Hoàng đế sẽ không để cho con nối dòng của mình lưu lạc bên ngoài, nếu không hắn đời này cũng không thể ngẩng đầu lên."
"Người kia lại không có cốt khí... Chỉ sợ tương lai sẽ trở thành mối họa của Đại Tề."
Thái hậu ý tứ là, Thái tử chính mình không chịu tìm chết.
Hắn đương nhiên không chịu chết, hắn còn muốn phải về làm Thái tử.
Trang Vương Trắc phi thấp giọng nói: "Thời điểm thiếp thân tới, nhìn thấy Thái tử phi ở cửa cung."
Thái hậu không nghĩ tiếp tục chuyện này.
Từ Thái tử bị bắt, Thái tử phi liền mỗi ngày đến trước mặt Hoàng hậu cùng nàng khóc, thỉnh các nàng hỗ trợ cầu tình ở trước mặt Hoàng thượng, tìm cách đem Thái tử cứu trở về.
Thái hậu lạnh lùng nói: "Nàng còn tưởng rằng chúng ta nói một câu có thể đem sự tình giải quyết, đây là tù binh lúc hai nước đánh nhau, ai nói lại có tác dụng? Cho dù chúng ta nghĩ muốn cứu, Kim quốc liền nhất định có thể thả sao? Bọn họ diệt Liêu quốc,
sĩ khí chính thịnh, nói không chừng tính toán một năm rưỡi lại đánh đến đây, như thế nào có thể đem Thái tử thả ra."
"Nói đến hai người bọn họ đều ngu xuẩn."
Trang Vương Trắc phi nói: "Hoàng hậu bên kia còn không có động tĩnh sao? Theo lý thuyết nàng dưỡng hai năm thân mình đã không tồi, Thái tử xảy ra chuyện, nàng hẳn là đi ra chủ trì đại cục."
Nói đến chuyện Hoàng hậu, Thái hậu không khỏi nhìn thoáng qua Từ Cẩn Du bên cạnh.
Hoàng hậu và Từ gia đã có một vụ rắc rối, bệnh tình Ninh Vương cũng là bởi vì việc này mà tăng thêm.
Đây là nguyên nhân nàng nhiều năm như vậy vẫn không thích Hoàng hậu.
Cũng may thủ khẩu như bình, nên cái gì cũng không phát sinh.
Hiện tại là như thế, ai biết tương lai sẽ thế nào, phải biết rằng sẽ không thể mãi mãi giấu được bí mật, chỉ cần thời gian thích hợp, tất nhiên sẽ có người nhắc lại chuyện xưa.
Từ Cẩn Du cúi đầu từ trong tay cung nhân bưng trà nóng đến trước mặt Thái hậu.
Thái hậu phân phó Từ Cẩn Du: "Không vội, nhanh để cho người dọn dẹp một chút, trong chốc lát xuất cung về nhà, phụ thân ngươi tất nhiên cũng đã trở lại," nói xong kéo tay Từ Cẩn Du, "Phụ thân ngươi cũng lập công lớn, ngày mai cho mẫu thân ngươi lại đây, Ai gia thật tốt cùng nàng trò chuyện."
Thái hậu đây là muốn tránh đi nàng cùng Trang Vương Trắc phi nói chuyện, Từ Cẩn Du lập tức cúi đầu tạ ơn.
"Tốt lắm, tốt lắm," Thái hậu cười đem Từ Cẩn Du kéo đến, "Mấy năm nay ít nhiều có ngươi ở bên người Ai gia, Ai gia mới không cảm thấy tịch mịch."
Đợi cho Từ Cẩn Du mang theo ma ma ra ngoài, Thái hậu mới nói tiếp: "Trong cung vô tử, trong cung tần phi khác bụng cũng không thấy động tĩnh, Hoàng thượng chính trực tuổi xuân đang độ, không thể cứ như vậy, Ai gia chuẩn bị vì Hoàng thượng tuyển phi..."
Trang Vương Trắc phi đã sớm dự đoán được chính là như thế, nhưng mà Thái hậu hiển nhiên thoại lý hữu thoại, nàng tiếp tục nghe.
Thái hậu cười ra tiếng: "Không nghĩ tới Ai gia còn chưa thu xếp, Hoàng thượng chính mình đã nói ra, còn chuẩn bị để cho Hoàng hậu cùng Ai gia cùng nhau chọn vài người tuyển vào cung."
"Ai gia đã nghĩ tới tiểu thư Diệp gia."
Trang Vương Trắc phi kinh ngạc hô lên: "Diệp ma ma..."
"Cái gì Diệp ma ma," Thái hậu thở dài, "Nhà nàng tôn tử không chịu thua kém, Hoàng thượng sớm đã phong nàng là phu nhân, không cần phải kêu như vậy, miễn cho bị người chê cười."
Trang Vương Trắc phi nói: "Diệp lão phu nhân gần đây muốn vào kinh sao?"
Thái hậu gật gật đầu: "Gần đây trong cung bận rộn, phải làm việc này việc kia, nàng đến đây cũng có thể giúp đỡ ta một ít, nhất là người đi Tây Hạ hòa thân, cấp bậc lễ nghĩa, quy củ đều phải nàng tự mình chỉ dạy, năm đó Đông Bình đi theo nàng lấy được ích lợi nhiều."
Diệp gia cũng vào kinh.
Thế này nhất định náo nhiệt lên.
...
Từ Cẩn Du ở cửa cung ngồi xe ngựa.
Bà tử trong xe thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, đông phố đều là dân chúng đến xem náo nhiệt, chúng ta vẫn là đi đường phía Tây đi, sẽ tốt hơn."
Từ Cẩn Du không khỏi nói: "Không phải đều đã tiến cung rồi sao? Vì cái gì bọn họ còn tụ ở hai bên."
Bà tử cười nói: "Còn không có đâu, Vinh Quốc Công là tiến cung, Bùi Tướng quân còn đi phía sau, tất cả mọi người chờ xem Bùi Tướng quân bắt giữ Tây Hạ Vương Lý Thường Hiển rốt cuộc có bao nhiêu uy phong."
Từ Cẩn Du nghe được nhãn tình sáng lên, "Chúng ta cũng đi nhìn một cái."