Hoàng đế đương triều thích xem đấu võ, cố tình sửa chữa thềm ngọc, hàng rào ở thao trường, bảo toạ của Hoàng đế nằm ở trên thềm ngọc, ngồi trên đó có thể nhìn xuống cả thao trường.
Hoàng đế đã rất lâu không hứng thú xem thi đấu ở thao trường như vậy.
Những cuộc đấu sức, vật lộn đó hắn đều đã xem tới phát chán, lần đầu tiên thấy người dùng tiễn nỏ, bỗng nhiên cảm thấy tươi mới.
Bùi Khởi Đường và Thẩm Xương Cát đã thay đoản kê, đứng mặt đối mặt với nhau.
Bùi Tư Thông trên đài đã nhíu mày, đột nhiên Bùi Khởi Đường muốn tỉ thí với Thẩm Xương Cát là có dụng ý gì? Cứ coi như là muốn thể hiện Thần Tí Cung, cũng có thể từ từ làm, suy cho cùng uy lực của Thần Tí Cung vẫn ở đó, bất luận lúc nào dùng cũng đều sẽ khiến người ta há hốc mồm miệng, nếu là muốn đối phó Thẩm Xương Cát này, Hoàng thượng đã nói rõ ràng phải giữ lại tính mạng của Thẩm Xương Cát, Bùi Khởi Đường còn có thể giết chết Thẩm Xương Cát trước mắt mọi người sao?
Vậy có khác nào để Hoàng thượng nắm được điểm yếu đâu.
Bùi Khởi Đường cười nói: "Thẩm đại nhân, chúng ta không thể làm Hoàng thượng mất hứng, chỉ dùng tiễn nỏ chẳng qua chỉ là việc một tới một về, rất vô vị, mọi người đều là người luyện võ, chi bằng dứt khoát chút, chúng ta qua hai chiêu trước, cũng để mọi người xem cho vui."
"Nhưng Thẩm đại nhân nhốt trong đại lao lâu như thế, e là thân thể không được như xưa, ta cũng không bắt nạt Thẩm đại nhân, ngài dùng kiếm, ta dùng côn, giao đấu mười hiệp cũng coi như làm nóng."
Giở nhiều trò như vậy, còn không phải muốn lấy lòng Hoàng thượng sao, Bùi Khởi Đường hơn gì hắn đâu.
Thẩm Xương Cát nhận kiếm nội thị đưa tới, đã lâu rồi không sờ tới vũ khí, trên mặt hắn hiện lên vẻ rạo rực muốn thử, hồi lâu mới ngẩng đôi mắt nham hiểm lên, hận không thể lập tức khiến Bùi Khởi Đường này nhìn thấy máu, để xả nỗi hận trong lòng hắn.
Nội thị hô một tiếng, cầm dùi trống lên.
Ánh mắt hai người rơi xuống đối phương.
Tiếng trống vang lên, thân hình Thẩm Xương Cát nhẹ nhàng di chuyển như bướm, một thanh kiếm nhắm thẳng vào ngực của Bùi Khởi Đường.
Trên đầu Bùi Tư Thông đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, đến Hoàng thượng cũng không kìm được "ô" một tiếng, chiêu thức của Thẩm Xương Cát phẫn hận mà xảo quyệt, giống như dã thú bị nhốt trong lồng đã lâu, cuối cùng được giải phóng, hắn muốn trút ra tất cả buồn bực trong lòng thông qua thanh kiếm này.
Dường như Bùi Khởi Đường không ngờ Thẩm Xương Cát sẽ dốc toàn lực, chỉ đành nâng trường côn trong tay lên chống đỡ, kếm và côn không ngừng va chạm, Thẩm Xương Cát không cho Bùi Khởi Đường bất cứ cơ hội nào để thở, kiếm liên tiếp không ngừng đâm tới.
Hoàng đế ngồi trên đài xem không nhịn được nói: "Bùi ái khanh đã mất thời cơ tốt, rơi vào thế hạ phong rồi phải không?"
Mọi người đều đổ mồ hôi thay Bùi Khởi Đường.
Nếu Bùi Khởi Đường thua ở đây, đương nhiên sẽ khiến quân công hắn vừa lấy được gặp cản trở.
Ninh Vương núp sau Lưu Cảnh Thần, Lưu Cảnh Thần thấp giọng an ủi Ninh Vương.
Thẩm Xương Cát trên sân dần dần không giữ được sức, Bùi Khởi Đường lại vẫn cười đứng ở phía xa, không có bất cứ thay đổi nào, lấy bất biến ứng vạn biến, bất luận Thẩm Xương Cát động vào hắn thế nào cũng đều sừng sững không đổ.
Nhất thời không nhìn ra được thắng thua thế nào.
"Năm, sáu, bảy." Tiếng Bùi Khởi Đường trong trẻo, đếm không ngừng, "Thẩm đại nhân, ta thấy giờ cũng tương đối rồi."
Vừa dứt lời, trường côn trong tay Bùi Khởi Đường đột nhiên thay đổi lực, khí thế hung hãn, mạnh mẽ mang theo mùi máu tanh đột nhiên đổ vào bên trong.
Tiếng "ong ong" vang lên trong không khí nghe rất ghê người.
Kiếm của Thẩm Xương Cát chém vào côn lập tức bị bắn ra.
Lực đạo như vậy,khiến Thẩm Xương Cát có loại cảm giác như từng quen biết.
Đây là lần đầu tiên hắn và Bùi Khởi Đường giao đấu, nhưng vì sao hiện giờ chiêu thức của Bùi Khởi Đường dùng, hắn lại không cảm thấy lạ lẫm chút nào.
Hắn đã từng thấy ở đâu?
Đây là loại công phu ngoại gia thuần tuý, lực mạnh mà dài, giống như chụp một thành luỹ vững chắc lên trên người hắn, bất luận hắn biến hoá chiêu thức thế nào cũng đều khó đánh vào.
Nếu hắn từng gặp phải cao thủ như vậy, tuyệt đối sẽ không thể không có một chút ấn ượng nào.
Thẩm Xương Cát suy nghĩ kĩ càng.
Bùi Khởi Đường khoé miệng vểnh lên: "Thẩm đại nhân, còn chưa nghĩ ra sao? Ta và ngài là bạn cũ."
Hắn dù cười, nhưng ánh mắt sắc nhọn,
giống như gió lạnh thấu xương, khiến Thẩm Xương Cát run rẩy.
Cảm giác như vậy, khiến Thẩm Xương Cát dường như trở về đêm hôm đó.
Buổi tối hôm kẻ đó bắt sống tướng quân Tây Hạ Khu Minh, từng chiêu từng thức của hắn đều khiến Khu Minh khó lòng chống đỡ.
Là hắn.
Trong lòng Thẩm Xương Cát kích động, trái tim co rút lại.
Là Triệu Linh.
Việc này sao có thể, việc này căn bản là không thể.
Bùi Khởi Đường sao có thể là Triệu Linh.
Triệu Linh đã chết rồi, bị người của hắn hợp vây tới đỉnh núi, nhảy xuống vách núi mà chết.
Hắn đem người xuống vách núi tìm được thân thể không hoàn chỉnh của Triệu Linh, hắn đã kiểm tra cái xác đó, chiều cao giống hệt như người hắn gặp, đặc biệt là hai tay của hắn, vì luyện công phu ngoại gia lâu ngày mà mọc nốt chai dày.
Tuyệt đối không thể là Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường là đệ tử của Phùng sư thúc, môn phái của họ sở trường khinh công, căn bản hoàn toàn khác với công phu ngoại gia đó.
Hơn nữa trước đây Bùi Khởi Đường chỉ là một bệnh nhân, quanh năm nằm liệt trên giường.
Bại liệt.
Hai chữ này giống như một cây kim thép đâm mạnh vào mắt Thẩm Xương Cát.
Hắn sai rồi, hắn chính là bị những cái này mê hoặc.
Phùng sư thúc cố ý giới thiệu Bùi Khởi Đường với hắn, chính là để khiến hắn không nghi ngờ thân phận của Bùi Khởi Đường, chính vì Bùi Khởi Đường ngồi trong kiệu, cho nên hắn không thể phán đoán chiều cao của hắn.
Cứ như vậy, Triệu Linh đã biến thành Bùi Khởi Đường đứng trước mặt hắn, mà hắn không chút nghi ngờ.
Thẩm Xương Cát có loại cảm giác bị lừa gạt triệt để, Bùi Khởi Đường đã xoay hắn như chong chóng.
Cuối cùng hắn đã hiểu ra, vì sao hắn lại thua thảm như vậy, không chỉ vì Cố Lang Hoa, còn vì Bùi Khởi Đường. Trên sông Tiền Đường, Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường sớm đã liên thủ diễn ra một vở kịch hay.
Việc này thật quá nực cười.
Hứa thị từng bảo Vương Nhân Trí đưa thư cho hắn, nói tương lai hắn sẽ bại dưới tay một người tên Triệu Linh, Triệu Linh này là con trai của Khánh Vương, tương lai sẽ hô mưa gọi gió, khuấy đảo triều đình khiến phong vân biến sắc, cuối cùng độc chiếm đại quyền, chỉ cần giết hắn từ nay về sau hắn sẽ không có bất cứ lo âu nào nữa.
Hắn vốn không tin lời của Hứa thị, lại không nhịn được bảo người đi hỏi thăm, cuối cùng tìm được Triệu Linh, hắn giăng thiên la địa võng, cho rằng đã giết chết Triệu Linh rồi.
Nhưng ai có thể ngờ được, Triệu Linh không hề chết, hắn lắc người một cái liền biến thành con trai của Bùi Tư Thông.
Họ luôn tìm dư đảng của Khánh Vương, Hoàng thượng giết người có liên quan tới Khánh Vương, chỉ sợ có một ngày thế lực của Khánh Vương như tro tàn bùng cháy.
Hắn thậm chí coi Giang Chiết mà Khánh Vương từng cai quản trở thành nơi lưu đày của quan viên, cho rằng như vậy liền có thể triệt để quét sạch thế lực của Khánh Vương, nhưng hắn không ngờ, dư đảng Khánh Vương lớn nhất ở ngay bên cạnh họ, ở ngay trước mắt họ.
Hoàng thượng còn tận tay cất nhắc con trai của Khánh Vương để hắn cai quản quân quyền, coi hắn là trọng thần tâm phúc.
Như vậy lẽ nào không nực cười sao? Đây là việc nực cười nhất trên đời.
Trên mặt Thẩm Xương Cát lộ ra một nụ cười kì dị.
Hắn đáng thương, Hoàng đế càng đáng thương hơn.