Dạo Bước Phồn Hoa

Gia pháp


trước sau

Bùi Khởi Đường vỗ tay, con ngựa trắng đó liền lập tức chạy tới.

“Lục Tam gia,” Bùi Khởi Đường tung người lên ngựa, “Chúng ta ra khỏi thành chạy một đoạn nhé?”

Lục Anh nhìn Bùi Khởi Đường một cái: “Không cần đâu, ta vốn không giỏi cưỡi ngựa.”

Bùi Khởi Đường người thẳng như trúc: “Vậy thì đừng để tuỳ tùng đó của ngươi đi theo ta, đi hơn nửa vòng thành vẫn không theo được, nếu muốn tìm ta, tới Bùi gia đưa thiệp là được rồi.”

Mắt Lục Anh hơi sâu: “Trình Di, nghe thấy chưa?”

Trình Di không dám nói nhiều nữa lập tức nói: “Tiểu nhân cũng không có ý theo dõi Bùi Tướng quân, sau này... sẽ không như vậy nữa.”

Bùi Khởi Đường đợi Lục Anh nói chuyện, Lục Anh lại trầm mặc một hồi.

Bùi Khởi Đường không cầm được cười cười, nhẫn nhịn như vậy, tương lai nhất định có thể lăn lộn được trên triều đình, hắn từng thấy quá nhiều người trên đường làm quan một câu nói thật cũng không biết nói.

Dường như không có ai đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, hắn liền cao hơn người ta một bậc.

Mãi mãi đều sẽ không có chút nguy hiểm gì.

Lục Anh cứ coi như vui vẻ nói ra thì đã làm sao.

Nói Lục gia và Cố gia có hôn ước, bảo hắn đứng xa xa chút, bất luận hắn là ai, chỉ cần dám có chủ ý với Lang Hoa, Lục Anh hắn nhất định sẽ đấu tới cùng.

Dù liều hết tất cả, lại có thể thua mất bao nhiêu?

Mà Lục Anh lại có gì có thể thua.

Nói không chừng sẽ thắng được một Lang Hoa, trận tranh đấu này tính thế nào cũng đều đáng.

Đánh nhau càng tốt, hai người họ đánh nhau, Lục Anh bị thương Lang Hoa sẽ càng xót xa, nhất định sẽ cho rằng là hắn đang bắt nạt Lục Anh.

Nghĩ tới đây trong lòng Bùi Khởi Đường có chút khó chịu.

Sự thực như vậy, hôm nay Lục Anh tàn phế ở đây, ngày mai Cố Lang Hoa liền sẽ không gặp mặt hắn nữa, hơn nữa sẽ chăm sóc Lục Anh không chút nề hà.

Cho nên đừng thấy hắn ở đây uy phong lẫm liệt, kì thực chỉ là một chiếc gối thêu hoa.

Lục Anh nhìn Bùi Khởi Đường, người này hiển nhiên là đang cố ý chọc giận hắn. Hắn sẽ không tranh với Bùi Khởi Đường ở đây, cũng sẽ không đếm xỉa tới sự khiêu khích của Bùi Khởi Đường.

Một người xảo quyệt như Bùi Khởi Đường, hắn cũng sẽ không cho Bùi Khởi Đường lí do quang minh chính đại vu hại hắn.

Một khi bị Bùi Khởi Đường nắm được điểm yếu, hắn ta sẽ tới Cố gia gây chuyện thị phi, khiến Cố Thế Hoành triệt để ghét bỏ hắn, vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.

Hắn không để việc gì xảy ra, Bùi Khởi Đường cũng sẽ không có chỗ ra tay.

Bùi Khởi Đường lại thúc ngựa lên phía trước hai bước, Trình Di vội vàng đưa tay ra chặn trước mặt Lục Anh.

Khoé miệng Bùi Khởi Đường cười mỉm: “Lục Tam gia, ta vẫn nói câu nói đó, bất luận xảy ra việc gì, ngươi đều có thể tới Bùi gia tìm ta.”

Nói xong Bùi Khởi Đường thúc ngựa nghênh ngang bỏ đi.

Lục Anh nheo mắt lại.

Trình Di không nhịn được nói: “Chẳng qua chỉ là một tên công tử bột, thật quá ngông cuồng.”

Bùi Khởi Đường không chỉ là công tử bột, hắn ta đã bắt sống Lý Thường Hiển, là nhân vật đang rất có triển vọng bên cạnh Hoàng thượng.

Giờ hắn không có cách nào đối kháng chính diện với Bùi Khởi Đường.

Chỉ có tìm được cơ hội thích hợp, mới có thể vật lộn với Bùi Khởi Đường, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thắng Bùi Khởi Đường.

...

“Con nói gì?” Từ lão phu nhân trợn tròn mắt, nhìn Từ Tùng Nguyên, “Con nói với Hoàng thượng Thần Tí Cung là công lao của Cố Thế Hoành?”

Từ Tùng Nguyên gật đầu: “Sự thật như vậy, không phải nhi tử tìm được Hạ Võ, mà là Cố Thế Hoành.”

Mặt Từ lão phu nhân đầy vẻ không thể tin nổi nhìn con cả này của bà ấy: “Vì sao Hạ Võ có thể nương nhờ Đại Tề, còn không phải vì con là Sứ Thần Đại Tề, vì con hứa với hắn sau khi tới Đại Tề, chắc chắn sẽ được trọng dụng, hắn mới đi theo các con về sao? Nếu Cố Thế Hoành không gặp được con, nói không chừng hắn và Hạ Võ sớm đã bị người Tây Hạ bắt rồi sao.”

“Mẫu thân,” Từ Tùng Nguyên hơi nhíu mày, “Là người của Cố Thế Hoành cứu nhi tử, người còn nhớ năm đó nhi tử đi sứ Tây Hạ bị người Tây Hạ bắt trói không, chính là người của Cố Thế Hoành nói cho nhi tử tin tức Tây Hạ sắp nội loạn, nhi tử mới...”

Từ lão phu nhân nói: “Con nói những cái này làm gì? Chỉ dựa vào một Cố Thế Hoành không quan không chức, hắn có thể làm
thành chuyện như vậy sao? Triều đình phát bảng treo thưởng tróc nã đạo phỉ, sau khi đạo phỉ bị bắt, công tích như vậy tính cho ai? Đương nhiên phải tính cho quan phụ mẫu, nếu không thì vì sao phải phân ai là quan, ai là dân chứ? Con là quan, Cố gia được con dùng, là con có mắt nhìn người, tương lai sau khi con thăng chức cho Cố gia một chút lợi ích cũng được rồi, con đem công lao ghi cho Cố gia, đó không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?”

“Con làm quan bao nhiêu năm, sao lại không hiểu biết như vậy? Người trên đời phân dăm bảy hạng, ai cũng không thể vượt giới hạn, đây là đạo lí. Quân quân thần thần, quy tắc nhiều năm lưu truyền lại...”

Từ Tùng Nguyên nghe răn dạy của Từ lão phu nhân, không dám tranh luận nữa.

Từ lão phu nhân nói đủ rồi, hồi lâu mới nói: “Ngày mai đi tranh công lao này về cho ta, con phải biết, công lao không phải của một mình con, là của cả Từ gia. Chúng ta hốt hoảng lo sợ cho con, Cẩn Du ở trong cung nghe ngóng tin tức vì con, con không thông cảm chúng ta lại đi thông cảm Cố Thế Hoành đó, Cố Lang Hoa đó.”

“Con có biết, Cẩn Du năm sau đã 12 tuổi, sắp tới tuổi nghị thân rồi, con không tranh thêm chút của hồi môn cho nó, tới lúc đó hối hận cũng không kịp.”

Từ Tùng Nguyên lên trước thay trà nóng cho Từ lão phu nhân: “Cẩn Du tuổi còn nhỏ, hơn nữa, lời đã nói ra, như nước đã hắt đi, Hoàng thượng đã biết rồi. Rốt cuộc tính là công lao của ai, đều do triều đình quyết định.”

Từ lão phu nhân vừa cầm bát trà lên, nghe thấy lời này liền đặt cạch lên bàn: “Phu thê các ngươi càng ngày càng không coi người mẹ như ta ra gì, Hàng thị là như vậy, con cũng như vậy, có phải muốn làm cho bà già này tức chết không.”

Từ lão phu nhân nói rồi càng ngày càng thở hổn hển.

“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du nấp sau bình phong nghe trộm chạy tới, “Người đừng tức giận, phụ thân hiếu thuận với người nhất, nhất định sẽ nghe lời người.” Nói rồi liền nháy mắt ra hiệu với Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên lại không chịu sửa lời.

“Phụ thân,” Từ Cẩn Du nói, “Tổ mẫu nói đúng, Phủ Trang Vương đều coi Cố gia làm nô tì, sao người đề cao họ vậy? Nữ nhi ở trong cung thường gặp mặt với nữ quyến của nhà quan lớn, nếu người như vậy... nữ nhi sẽ bị họ chê cười không hiểu lễ giáo tôn ti, người là sĩ, Cố gia là thương, người làm như vậy, người bên ngoài còn cho rằng Cố gia cho người không ít lợi ích, hơn nữa Cố Thế Hoành lại không có công danh, đi theo Hoàng thượng có công lao thì có tác dụng gì?”

“Chi bằng thực tế một chút, người chia cho họ ít ban thưởng nhận được trong cung, một là tận tâm ý của chúng ta, hai là trọn vẹn tình nghĩa của người, khi Cố Lang Hoa đến Từ Ninh Cung, con cũng sẽ chăm sóc nàng ta, nói chung sẽ không để nàng ta chịu thiệt thòi là được rồi.”

Từ Tùng Nguyên nhìn con gái, gương mặt của con gái ở trước mặt ông ấy càng ngày càng trở nên mơ hồ.

“Phụ thân, chúng ta đối đãi với Cố gia như vậy đã rất không tệ rồi,” Từ Cẩn Du nói, “Thanh danh của Cố gia thực sự không tốt, đặc biệt là mẫu thân Hứa thị của Cố Lang Hoa, giờ còn bị nhốt ở Hoàng Thành Ti, nói không chừng hôm nào đó sẽ có tội danh gì liên lụy tới Cố gia, như vậy ai muốn dính dáng quan hệ với Cố gia.”

Khi nàng ở trong cung, thường nghe thấy các Nội thị kể chuyện cười, có lúc sẽ nói tới Hứa thị, lời đó rất khó nghe, nàng ở bên cạnh nghe đã cảm thấy bẩn tai rồi.

Cũng không biết Cố Lang Hoa có cảm thấy xấu hổ không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện