Hàng thị còn tưởng là chuyện gì, không cầm được mím môi cười: “Lão gia nhìn ai cũng giống, người quên rồi, trước đây khi nhìn thiếp, rõ ràng đã từng nói chuyện với thiếp, nhưng lần thứ hai gặp còn coi muội muội của thiếp thành thiếp, chúng ta và Cố gia nguyên quán đều là Hàng Châu, nữ tử của Giang Chiết giống nhau có gì kì quái.”
Hàng thị nói: “Ta từng thấy người mắt mũi, cằm dưới đều rất giống, thường xuyên ra ngoài dự tiệc nhìn nhiều rồi cũng không thấy lạ nữa.”
Từ Tùng Nguyên lại kiên trì cách nghĩ của mình: “Nàng mà gặp là biết ngay, đến Ninh Vương cũng nhận nhầm, cứ nhìn Lang Hoa mà gọi tên A Tịnh, thiếu chút gây ra chuyện ở Tây Hạ.”
Hàng thị nghe thấy vậy thì ngây ra, “Ý lão gia là, bệnh điên của Ninh Vương ở Tây Hạ phát tác sao?”
Chỉ cần Ninh Vương điên lên thì sẽ hét tên của A Tịnh, chỉ vì chuyện này lão phu nhân mới không chịu ở lâu tại Kinh thành.
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, lúc đó ông ấy giật thót mình, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người đang nói chuyện, hạ nhân Từ gia tới bẩm báo: “Lão gia, thái thái, Tam lão gia, Tam thái thái tới rồi.”
Lão Tam.
Mắt Từ Tùng Nguyên sáng lên, nhìn về phía Hàng thị: “Mau bảo nhà bếp chuẩn bị ít thức ăn.”
Nói dứt lời Từ Tùng Nguyên liền ra ngoài đón.
Trong phòng Từ lão phu nhân lại không có không khí chúc mừng, Từ lão phu nhân mím môi ngồi trên ghế, ánh mắt Từ Cẩn Du lướt qua mặt Từ Sĩ Nguyên, Từ Tam thái thái.
Từ Sĩ Nguyên làm quan ở Thái Nguyên, lần này hình như cũng lập công, cho nên mới tới Kinh thành. Từ Cẩn Du đang tính toán trong lòng, cũng không biết vì sao Từ Sĩ Nguyên lại mang gia quyến về Từ gia.
Rõ ràng họ biết tổ mẫu rất ghét họ.
Từ Chính Nguyên ho một tiếng: “Mẫu thân, Tam ca, Tam tẩu đi tàu xe mệt mỏi, bảo người nhà dọn dẹp một căn phòng, để họ vào ở trước đi!”
Từ lão phu nhân hơi hơi hơi nâng mí mắt: “Lão Tam, nghe nói con ở Thái Nguyên lập công?”
Từ Sĩ Nguyên lập tức nói: “Cũng không phải công lao gì lớn, chỉ là giúp Vinh Quốc công giữ thành Thái Nguyên.”
Từ lão phu nhân nói: “Lần này sao lại tới Kinh thành? Triều đình muốn thăng chức cho con?”
Từ Sĩ Nguyên kính cẩn lễ phép trả lời: “Nghe nói là còn khuyết một chức quan ở Kinh thành, cũng không biết có thể rơi lên đầu nhi tử không, nhi tử vào kinh không chỉ là vì cái này, còn... Còn muốn giúp triều đình tra xét vụ án của Đường Bân.”
Vụ án của Đường Bân chính là vụ án của Hàng Đình Chi.
Từ lão phu nhân hơi hơi ngước mắt lên, Hàng thị vừa hay đi tới cửa, nghe được lời này há hốc mồm, sắc mặt kinh hãi.
“Vừa hay,” Từ lão phu nhân nói, “Đại tẩu con lo lắng đệ đệ nhà mình, con cứ nói xem Hàng Đình Chi đó rốt cuộc thế nào rồi?”
Từ Sĩ Nguyên nét mặt khó xử, khi nhìn về phía Hàng thị trong mắt đầy vẻ áy náy.
Hàng thị như hiểu ra cái gì đó, sống mũi cay cay, lập tức cúi đầu xuống.
Từ lão phu nhân muốn nghe, Từ Sĩ Nguyên phải nói, không thì sẽ bị Từ lão phu nhân ghét bỏ.
Từ Sĩ Nguyên nhẹ giọng nói: “Hàng Đình Chi giờ là khâm phạm triều đình...”
“Lớn tiếng chút,” Từ lão phu nhân mỉa mai một tiếng, “Đây là bí mật gì sao?”
Từ Sĩ Nguyên nuốt ực một miếng, mới nói: “Nghe nói Hàng Đình Chi mang theo mấy chục bách tính bỏ trốn, hình như là đi làm sơn phỉ, triều đình đang truy bắt họ khắp nơi, nếu có tin tức xác thực, thì sẽ lên núi vây diệt...”
Hàng thị nghe được lời này, mắt hoa lên, may mà Từ Tùng Nguyên đưa tay ra đỡ lấy eo bà ấy.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Vụ án này cơ bản đã định rồi, chỉ là bảo chúng ta làm bộ, Đường Bân đại nhân không lâu nữa sẽ thăng chức Hà Tây Tiết Độ Sứ, Lại bộ đã dâng tấu sớ,” Nói rồi dừng lại, “Đại tẩu, tẩu về cũng khuyên người của Hàng gia, bảo họ đừng đút lót nữa, việc này đã thành kết cục đã định rồi, ai cũng không thay đổi được, tẩu cũng đừng quá đau lòng.”
Tâm trạng Từ lão phu nhân trở nên vui vẻ, đứa con thứ Từ Sĩ Nguyên này, lần này cuối cùng đã làm đúng một việc.
Từ Sĩ Nguyên nói dứt lời nhìn về phía Cẩn Du bên cạnh Từ lão phu nhân: “Đây là... Cẩn Du con gái của đại ca sao? Lâu rồi
ta không nhìn thấy, Cẩn Du trông thật giống mẫu thân.”
Từ Cẩn Du lên trước hành lễ với Từ Sĩ Nguyên, sau đó liền ngồi lại bên cạnh Từ lão phu nhân.
Đột nhiên trong phòng không ai nói chuyện, không khí có chút bối rối.
Từ Tùng Nguyên nói trước: “Đi, ba huynh đệ chúng ta đi uống vài chén trước.”
Từ Chính Nguyên cũng đứng lên: “Đúng thế, lâu rồi không gặp Tam ca.”
Từ lão phu nhân không lên tiếng.
Sắc mặt Từ Sĩ Nguyên có chút khó coi, quay đầu nói với Từ lão phu nhân: “Mẫu thân, chúng con có thể phải ở nhà vài ngày.”
Từ Tam thái thái cũng vội nói: “Mẫu thân, chúng con thường xuyên không ở nhà, lần này có cơ hội, con dâu cũng muốn cẩn thận hầu hạ người.”
Từ lão phu nhân không nói chuyện, đứng lên, Từ Cẩn Du vội dìu tay Từ lão phu nhân, hai người cùng vào phòng trong.
Từ Sĩ Nguyên và Từ Tam thái thái bị bỏ lại trong phòng.
Từ Sĩ Nguyên lúng túng cười: “Hay là chúng ta ra ngoài ở.”
“Ra ngoài làm gì,” Từ Tùng Nguyên nói, “Đây chính là nhà của đệ.”
Mấy người nói rồi đi ra ngoài, Từ Tùng Nguyên nhân lúc mọi người không chú ý vỗ về Hàng thị: “Nàng đừng sốt ruột, để ta hỏi kỹ Sĩ Nguyên, ngày mai tới nha phủ, ta tới chỗ đại ca một chuyến, cũng nghe xem ý của đại ca.”
Hàng thị gật đầu.
Từ Tùng Nguyên nói: “Nàng cũng về chuẩn bị chút, ngày mai còn phải theo Cẩn Du tới Từ Ninh Cung đó.”
Trong mắt Hàng thị lộ ra vài phần sợ hãi, cũng không biết ngày mai có thể thuận lợi ứng phó xuất cung không.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Phủ Trang Vương vừa mở cửa, liền nhận được thẻ bài Nội thị đưa tới.
Trang Vương phi nhìn thấy cung bài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vội nói: “Mau... Mau mời Trắc phi qua đây.”
Trang Vương vừa đánh xong quyền vào cửa, nhìn thấy Trang Vương phi mặt mũi tái nhợt, lập tức nhíu mày: “Là Từ Ninh Cung có động tĩnh rồi?”
Trang Vương phi gật gật đầu: “Nội thị nói rồi, bảo thiếp và Trắc phi, Ngọc Hoàn, Ngọc Chân cùng vào cung, việc này phải làm thế nào đây.”
Trang Vương không cầm được suy nghĩ: “Là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh được. Ninh Vương phi xảy ra chuyện, có thể Thái hậu sẽ muốn xoa dịu Đông Bình Trưởng Công chúa trước.”
Cho nên, thật sự có thể sẽ chọn người trong hoàng thất tông thân đi hoà thân.
Trang Vương phi cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đã chạy mất một nửa: “Thiếp rất hối hận, thiếp cho rằng ứng cử viên hoà thân đã chọn xong rồi, còn... Còn tới trước mặt Thái hậu bảo Thái hậu làm mai cho Ngọc Hoàn, Ngọc Chân.” Đây không phải là đem con gái nhà mình tặng tới tay Thái hậu sao? Thái hậu nếu hỏi tới, bà ấy không thể nói không đồng ý cho con gái hoà thân!
“Mẫu phi,” Tề Ngọc Hoàn vui vẻ đi vào cửa, nhìn thấy Trang Vương, Vương phi lập tức lên trước thỉnh an, “Có phải hôm nay người muốn tới Từ Ninh Cung không? Cố Lang Hoa đó không phải cũng muốn tới sao? Con còn có thứ muốn thưởng cho nàng ta, mẫu thân cùng mang theo nhé!”
Lời còn chưa nói hết, nàng liền nhìn thấy sự u sầu trên mặt Trang Vương phi.
Tề Ngọc Hoàn nói: “Mẫu phi làm sao vậy?”
Trang Vương phi nhìn con gái xót xa: “Thái hậu nương nương bảo con cũng đi vào cung... vì Đông Bình Trưởng Công chúa không chịu để Mẫn Giang Thần hoà thân, người Tây Hạ muốn là tiểu thư của hoàng thất tông thân.”