Nội thị là thay Hoàng đế truyền tin, Lang Hoa lập tức lên trước tạ ơn theo lễ giáo.
Thái hậu hơi hơi nheo mắt lại, Hoàng đế là muốn làm gì? Muốn thu Cố gia cho mình dùng sao?
Hoàng đế giống như một đứa trẻ, đòi bà ấy cái này cái kia, muốn chính quyền, lại muốn quân quyền, giờ bà ấy đã trốn vào Từ Ninh Cung, nhưng tay hắn lại một lần nữa đưa tới.
Hoàng đế sắp xếp Cố Thế Hoành tới Hoàng Thành Ti, bước này bà ấy bất luận như thế nào cũng không ngờ được.
Thẩm Xương Cát chết rồi, Cố Thế Hoành sẽ thay Thẩm Xương Cát tiếp tục bồi dưỡng tai mắt, tay sai của Hoàng đế cho Hoàng Thành Ti sao?
Hoàng đế nghĩ quá đơn giản rồi.
Dù nhìn Thẩm Xương Cát hung dữ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con chó. Cố gia thì sao? Hắn có hiểu Cố Thế Hoành là người thế nào không? Cố Thế Hoành có thể nằm vùng ở Tây Hạ nhiều năm như thế, cuối cùng đã đưa về Thần Tí Cung, nếu trong lòng không có nắm chắc, sao có thể làm được như vậy. Cho nên ông ta sẽ không làm việc theo tâm ý của Hoàng đế, sau này sẽ thế nào đây? Sẽ gây ra chuyện gì? Ai biết được.
“Đây là việc tốt,” Trên mặt Thái hậu đã có nụ cười, “Đây cũng là phần thưởng triều đình nên ban cho Cố gia các người.”
Thái hậu nhìn kỹ sắc mặt của Cố Lang Hoa, lần này trong mắt Cố Lang Hoa không có sự trong trẻo như bình thường, mà là có chút kinh ngạc và không biết phải là thế nào.
Suy cho cùng là đứa trẻ, đột nhiên phụ thân làm quan, có lẽ là không biết phải đi đâu về đâu thì phải?
Thái hậu dịu dàng nói: “Hoàng Thành Ti sớm đã nên đổi người rồi, nói cho phụ thân ngươi, làm quan cho tốt, đừng giống như Thẩm Xương Cát kia.”
Lang Hoa đáp lại một tiếng: “Dân nữ nhớ rồi.”
Thái hậu cười lên, “Đừng nói dân nữ nữa, sau này sẽ không có ai cười nhà ngươi là hương thân nữa rồi.” Nói rồi dường như nghĩ ra điều gì, “Thời Thái Tổ gia, từng nói một câu, nếu những danh thần hiền sĩ tiền triều đó có thể dùng cho Đại Tề, Trẫm nhất định trả cho họ một giang sơn gấm vóc.”
Đây là lời tiên hoàng luôn luôn ghi nhớ.
Cho nên triều đình mở thi Tiến Sĩ, mở thi Minh Kinh.
Qua nhiều năm như vậy, trọng thần tiền triều giống như Cố gia này, cuối cùng đã tới triều đường của Đại Tề. Bà ấy nên nói là Hoàng đế mệnh tốt, hay là nên nói có lẽ đây là quốc vận của Đại Tề đây.
Lang Hoa cùng Tề Ngọc Song nói vài câu ở cổng thành mới lần lượt lên xe.
Ngồi trong xe ngựa, Lang Hoa hồi lâu không nói chuyện.
Tiêu ma ma không cầm được quan tâm nói: “Đại tiểu thư, Đại lão gia làm quan rốt cuộc là việc tốt hay là việc xấu đây, nô tì nhìn thế nào cũng không ra.”
Phúc và hoạ luôn cùng tồn tại, chuyển hoá cho nhau.
Bất luận là tốt hay xấu, luôn là bước về phía trước một bước, không có gì đáng lo cả, hơn nữa nếu phụ thân có thể nhậm chức ở Hoàng Thành Ti, có một chỗ trong triều đường, tương lai cứ coi như có người tính kế Cố gia, Cố gia cũng sẽ có năng lực trả đũa hơn.
Vì trong lòng nàng rất rõ, giờ chỉ là bắt đầu, triều đình rối ren vẫn còn ở phía sau, trước đó phải nghĩ cách làm lớn mạnh lực lượng của mình.
...
“Cố đại nhân, mời ngài đi bên này.”
“Cố đại nhân...”
Cố Thế Hoành hồi lâu mới ý thức được những người này đang gọi ông ấy.
Vào cung nghe thưởng, ông ấy cho rằng chẳng qua là ban thưởng chút tài vật, cho tấm biển treo, nhiều lắm là ban cho bức hoành phi, cung phụng ở từ đường của Cố gia, lại không ngờ Hoàng thượng cho ông ấy chức quan chính lục phẩm Nội thị Đô tri.
Ông ấy dù không làm quan, nhưng đối với chức quan Đô tri của triều đình rõ mồn một.
Nội thị Đô tri, trông quan vị không cao, nhưng lại nhậm chức Hoàng Thành Ti mà Hoàng thượng tin tưởng nhất. Quyền hành trong tay Hoàng Thành Ti nặng nhất, bất luận tới đâu đều sẽ được người ta kính nể, đặc biệt là Thẩm Xương Cát ở Hoàng Thành Ti mấy năm nay, động một tí là bắt người khắp nơi, tiếng chuông trên yêu bài của Hoàng Thành Ti, càng là thứ khiến người ta nghe mà biến sắc.
“Đại nhân, đây chính là đại lao của Hoàng Thành Ti chúng ta.”
Cố Thế Hoành đi vào, một mùi âm lạnh đột nhiên xông vào mặt.
Trong nhà lao lờ mờ có bóng người xuất hiện, những người đó dường như đã bị
rút đi hồn phách, khuôn mặt ngây ngô đần độn, bảo họ là người sống, chi bằng nói họ sớm đã chết ở đây.
Hai bên gần như không còn phòng lao trống.
“Những người này đều là phạm nhân chưa kết án?” Cố Thế Hoành hỏi tới.
“Cái gì kết án hay chưa,” tùy tùng cười nói, “Những người này không biết đã bị tra tấn bao nhiêu lần, cái nên khai đều đã khai rồi, Thẩm Xương Cát giữ họ lại, chẳng qua chỉ là dùng để uy hiếp những phạm nhân bị nhốt vào đại lao đó, để những người đó biết không chịu nói thực, kết cục chính là mãi mãi không đi ra được khỏi cửa của nhà lao này.”
“Hình bộ cũng không có ai tới hỏi sao?” Cố Thế Hoành lại hỏi.
“Ai có thể hỏi chứ.”
Tuỳ tùng nhìn khuôn mặt nhiệt huyết của Cố Thế Hoành, hắn biết Cố gia là ai, vị Cố đại nhân này nói không chừng tương lai sẽ kế vai Thẩm Xương Cát, cuối cùng ngồi lên vị trí Chỉ Huy Sứ, hắn là tùy tùng, cũng có thể thuận nước đẩy thuyền, tương lai sáng lạng, cho nên việc trước mắt hắn phải làm chính là hầu hạ Cố Thế Hoành thật tốt.
“Cố đại nhân, những người này đều là tội chết, sớm đã báo danh ở chỗ Diêm Vương gia rồi, đừng nói Hình bộ, Đại Lý Tự cũng sẽ không hỏi, ngoài mấy người chúng ta ra, đều không có ai biết họ còn sống,”tùy tùng nói dứt lời, lại gần bên tai Cố Thế Hoành, “Đều là người khi Huệ Vương, Khánh Vương mưu phản bắt được, Thẩm Xương Cát giữ họ lại chỉ là để nhận mặt những dư nghiệt phản đảng đó.”
Cái gì mà nhận mặt dư nghiệt phản đảng, căn bản chính là khi muốn vu hại thành phản đảng, “Thẩm vấn” những người này đem khẩu cung của họ làm chứng cứ.
Cho nên mới có nhiều người vô tội như thế bị đánh thành phản tặc, bị chém cả nhà.
Hai người tiếp tục đi vào trong, sâu trong nhà lao đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Là tiếng một nữ nhân.
Cố Thế Hoành vô thức nói: “Sao còn có nữ nhân?”
Tùy tùng lập tức lộ ra nụ cười đầy thâm ý: “Đại nhân, ngài đi xem là biết.”
Cố Thế Hoành theo tiếng kêu thảm thiết đi tới.
Một nữ nhân bị trói trên cây gỗ chữ thập, tóc dài che hết cả khuôn mặt bà ta, quần áo trên người đã bị máu thấm qua, hiển nhiên vừa bị đánh.
“Ha ha ha ha, ha ha ha!” Nữ nhân thở hổn hển, lập tức phát ra một tràng cười liên tục.
“Bện vòng hoa, bện vòng hoa...” Bà ta run rẩy hát lên bài hát, thân thể bắt đầu không ngừng vùng vẫy, xiềng xích trên người phát ra tiếng va đập giòn tan, sau đó bà ta ngẩng đầu lên.
Cố Thế Hoành nhìn thấy mặt bà ta, dù trên gương mặt đầy bụi bẩn, lại vẫn có thể nhận ra bộ dạng vốn có.
Hứa thị.
Bà ta là Hứa thị.
Hứa thị lại trở thành như vậy.
Hứa thị cũng nhìn thấy Cố Thế Hoành đứng trước mặt bà ta, nụ cười của bà ta đột nhiên cương cứng trên mặt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bà ta đã tới địa ngục, bà ta đã nhìn thấy ma sao?
Vì sao bà ta có thể nhìn thấy Cố Thế Hoành, Cố Thế Hoành đã bị thiêu thành tro bụi đó.
Không thể nào, không thể nào có thể có chuyện này.
Cố Thế Hoành sao có thể đứng trước mặt bà ta.
Hứa thị muốn nói chuyện lại không phát ra được nửa tiếng, giống như bị người ta bóp chặt cổ, mắt bà ta cũng mở to ra, con ngươi dường như sắp rơi ra.
“A,” Hứa thị lập tức kêu lên, “A, a!”
Bà ta vừa kêu hai tiếng, lập tức có người dùng gậy đập mạnh lên bụng bà ta, bà ta đau đớn im miệng, nước mắt cũng theo khoé mắt chảy xuống.
“Ha ha, ha ha.” Hứa thị cười một cách điên dại.
Ông ta chết rồi, ông ta rõ ràng đã chết rồi.