Dạo Bước Phồn Hoa

Cai quản gia đình


trước sau

Mẫn Giang Thần đã suy nghĩ về tình hình Lang Hoa lúc này, Lang Hoa giờ nói không chừng đã sốt ruột quay cuồng, có thể A Mạt, A Quỳnh đều bị hạn chế trong phòng, đến Tiêu Ấp cũng không thể ra ngoài.

Không thì Lang Hoa sẽ phái người gửi thư cho nàng.

Cố Thế thúc cũng thật ác độc, lại cắt đứt nhân duyên của Lang Hoa và Lục Anh như vậy.

Mẫn Giang Thần nói: “Ta sẽ chuyển lời tới, ngươi cũng khuyên Lục Tam gia, rất nhiều việc Lang Hoa cũng không có cách nào, suy cho cùng hai nhà kết thân là ý của trưởng bối hai bên, dù Lang Hoa có thể đưa người tới Vệ sở, việc chung thân đại sự vẫn phải nghe theo lệnh phụ mẫu.”

Trình Di nghĩ tới bộ dạng Cố Lang Hoa toàn thân là máu, xử lý vết hương cho thương binh, đến nam tử bình thường còn không bì kịp. Cố Lang Hoa làm việc quyết đoán, cứng rắn như vậy, nhưng Tam gia và Mẫn Giang Thần đều vẫn cho rằng Cố Lang Hoa là thân bất do kỷ.

Cố Lang Hoa rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể khiến những người này tin tưởng nàng ta đến vậy.

Mẫn Giang Thần dặn dò Trình Di: “Ngươi về đi.”

Trình Di không tiện nói thêm gì nữa, cung kính lui ra ngoài.

Trong lúc Mẫn Giang Thần suy nghĩ, nha hoàn tới bẩm báo: “Phu nhân đang tìm tiểu thư đó, mấy vị phu nhân ở tiền viện muốn xem tranh chữ tiểu thư viết.”

Mẫn Giang Thần thở dài, dù nàng không gả tới Tây Hạ, trong nhà cũng đã khua chiêng gõ mõ sắp xếp cho nàng các loại yến tiệc, nữ tử của Đại Tề đều là như vậy, họ đâu có lúc nào có thể kiểm soát được hôn sự của mình chứ!

Nếu Cố gia đã quyết định muốn huỷ hôn, Lang Hoa làm sao kháng cự được?

Mẫn Giang Thần nhíu mày, đổi lại là nàng, nàng nên làm thế nào?

...

Lang Hoa nhìn hộp thức ăn trên bàn, nàng không ngờ Từ phu nhân lại sai người đưa điểm tâm tới.

Nếu không phải phụ thân có mặt, tổ mẫu nhất định sẽ trả lại lễ vật này, tác phong bảo thủ của Từ lão phu nhân và Từ Tùng Nguyên, giống như những chí sĩ đại phu hiện giờ trên triều đường Đại Tề, miệng toàn là lễ nghi đạo đức, gặp ai cũng muốn dạy dỗ một lượt.

Nhưng Từ phu nhân lại rất tốt, con người rất ôn hoà, cũng rất tỉ mỉ, bộ dạng dịu dàng giống như người mẫu thân vậy.

Lang Hoang ngớ người, sao nàng lại có suy nghĩ như vậy.

Tiêu ma ma lấy bánh từ trong hộp ra, một khay bánh hạt dẻ, một khay bánh hoa cúc, còn có một khay điểm tâm nhỏ tinh xảo, trông còn nhỏ hơn lòng đỏ trứng gà, mỗi một viên bên trên đều phủ đường và hạt thông.

Mắt Tiêu ma ma sáng: “Khi hạ nhân Từ gia đưa tới đặc biệt nói là Từ phu nhân chính tay làm, không ngờ Từ phu nhân lại khéo tay như vậy.”

Lang Hoa cầm điểm tâm lên nếm, độ ngọt vừa phải không ngấy, rất ngon.

Lang Hoa giữ lại một khay, cái còn lại đặt vào trong hộp đồ ăn, dặn dò Tiêu ma ma: “Giao hộp cho Ngô Đồng, bảo Ngô Đồng đưa điểm tâm tới chỗ Hàng đại nhân, nói với Hàng đại nhân, đây là do Từ phu nhân làm.” Như vậy trong lòng Hàng Đình Chi sẽ có chút an ủi!

Dù nói Hàng Đình Chi là Bùi Khởi Đường giấu đi nhưng Ngô Đồng chắc chắn biết tung tích của Hàng Đình Chi.

Lang Hoa giao phó xong mới đến thư phòng tìm Cố Thế Hoành, Cố Thế Hoành đến Hoàng Thành Ti một chuyến tâm sự trùng trùng, bất luận là vì Hứa thị hay là chuyện khác, Lang Hoa đều muốn giúp phụ thân chia sẻ chút ưu phiền.

Cố Thế Hoành cầm một cuốn sách đờ đẫn, nhìn thấy Lang Hoa lập tức cười vẫy tay: “Sao còn chưa nghỉ ngơi.”

Phụ thân đang nghĩ gì?

Lang Hoa nhìn một cái, trong tay Cố Thế Hoành là một cuốn sách dược liệu, khi Cố Thế Hoành ở Tây Hạ, chính là dùng dược liệu gửi tin tức cho lão Nhạc.

Hôm nay thêm thuốc gì, ngày mai bớt thuốc gì, đơn giản báo tin tức quan trọng cho người cần biết.

Cố Thế Hoành ngước lên nhìn Lang Hoa, Lang Hoa dù tuổi nhỏ, nhưng đã có thể một mình đảm đương, có lẽ làm quan đối với Cố gia mà nói là một việc lớn, cũng nghĩa là Lang Hoa có thể phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Cố Thế Hoành nghĩ tới đây liền nói: “Ta muốn giao hết việc làm ăn trong nhà cho con, bảo lão Nhạc, Chu Thăng sau này chỉ nghe con sắp xếp, từ giờ có việc gì, đều không cần nói với ta nữa. Con không cần nói cho ta đã bảo họ làm gì, làm thế nào.”

Lang Hoa nghe xong ngẩn ra, ý của phụ thân là muốn tách việc trong triều đình và
việc trong nhà.

Cố Thế Hoành nói: “Ta ở trong nha môn, e là có rất nhiều việc không thể theo ý mình, đến lúc đó trái lại hai đằng đều khó, ta cái gì cũng không biết, Cố gia chúng ta sẽ an toàn.”

Ý của phụ thân là, dù sau này ông ấy vì việc của triều đình bị tội vào ngục, người khác cũng không thể tra ra manh mối gì từ trong mồm ông ấy, vì ông ấy không biết gì cả.

Lời này khiến người ta nơm nớp lo sợ, nhưng nghĩ kĩ lại, biết đây là một chủ ý cực tốt của phụ thân.

Phụ thân biết ít, bất luận bị người ta thăm dò thế nào, cũng sẽ không lộ ra manh mối, cho nên cũng an toàn hơn. Phụ thân an toàn, Cố gia cũng sẽ an toàn.

Hơn nữa phụ thân đã là quan viên triều đình, không thể lén bảo lão Nhạc, Chu Thăng làm việc, cũng không thể nhúng tay vào việc buôn bán dược liệu của Cố gia nữa.

Lang Hoa suy nghĩ giây lát, gật gật đầu, đã quyết định đi con đường nào, thì phải đi về hướng con đường đó, bất luận xảy ra thay đổi gì, cũng tích cực ứng phó.

Cố Thế Hoành đưa cuốn sách trong tay cho Lang Hoa: “Hai cha con chúng ta hiểu rất rõ những điều này, sau này con nắm giữ gia đình, nếu có chỗ nào không lo được, có thể bảo Tam thúc, Tứ thúc của con giúp đỡ,” Nói rồi mở sách dược liệu ra, “Ta dạy con cuốn sách này dùng thế nào.”

“Phụ thân,” Tay của Lang Hoa lướt trên cuốn dược liệu, “Người không cần nói những thứ này cho con nghe, vì... Con cũng sẽ không dùng nó để gửi tin nữa, người chỉ cần giao người cho con, bảo họ đi theo con, việc còn lại cứ để con tự làm.”

Trong lòng Cố Thế Hoành thoáng kinh ngạc, trên mặt Lang Hoa lộ ra vẻ kiên định, tự tin. Người làm phụ thân như ông ấy lại không bằng con gái, muốn giao những cái này cho Lang Hoa, đâu còn cần cuốn sách này, không thì tất cả mọi người vẫn sẽ gửi tin như vậy, giao với không giao có ý nghĩa gì nữa.

Lang Hoa giúp Cố Thế Hoành bưng một tách trà nóng: “Phụ thân, không cần sốt ruột, chúng ta có thể từ từ làm.”

Đúng thế, ông ấy vội cái gì, dù ông ấy không ở nhà, Lang Hoa cũng vẫn tìm được lão Nhạc, ông ấy rất yên tâm giao những việc này vào tay Lang Hoa.

Cố Thế Hoành đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc của Lang Hoa, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Phụ thân sẽ không gò bó con như những nữ quyến nội trạch bình thường đó, nhưng con nhất định phải bình an trưởng thành, sau này thành thân sinh con.”

Sống mũi Lang Hoa cay cay, nước mắt suýt chút rơi xuống, nàng nhẹ gật đầu: “Phụ thân yên tâm, con nhất định làm được, sau này người sẽ con cháu đề huề, tổ mẫu cũng sẽ trường thọ an khang.”

Từ phòng Cố Thế Hoành đi ra, lão Nhạc đã đứng trong viện đợi báo cáo với Lang Hoa.

Sau khi Cố Thế Hoành trở về, việc Lang Hoa dặn dò xuống, lão Nhạc cũng đều làm tốt hết, nghe nói Cố Thế Hoành đến Hoàng Thành Ti, lão Nhạc và Chu Thăng càng không hẹn mà cùng tới thư phòng của Cố Thế Hoành nghe tin.

Nhìn thấy Cố Đại tiểu thư đi ra, nét mặt ung dung điềm tĩnh, không biết làm sao Chu Thăng thở phào nhẹ nhõm.

Lang Hoa dặn dò Chu Thăng: “Đầu giờ Thìn ngày mai tới phòng ta một chuyến.”

Kết quả họ suy đoán đã trở thành hiện thực.

Tất cả Sát tử trong tay lão gia đều giao cho Đại tiểu thư, trong lòng Chu Thăng dù không nỡ những cũng không lo lắng, vì người có thể thay lão gia cũng chỉ có Đại tiểu thư.

Lang Hoa đưa lão Nhạc về phòng nói chuyện.

“Hàng gia thế nào rồi?” Lang Hoa hỏi.

Lão Nhạc nói: “Rất hỗn loạn, Hàng Đại lão gia đến nhà Hình bộ Thị lang, kết quả bị chặn ở ngoài cửa, môn đình Hàng gia vô cùng vắng vẻ, ngoài người của Hàng gia ra vào, không thấy bất cứ ai tới cửa.”

Đã tới bước này, gần như tất cả mọi người đều sẽ cho rằng Hàng Đình Chi chết chắc rồi.

Vậy thì cũng tới lúc họ nên động thủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện