Ninh Vương phi mở trừng mắt.
Cung nhân nhìn trái nhìn phải: “Cố Đại tiểu thư đang cáo trạng Thái Y Viện, nói là mấy năm nay Vệ sở cứu chữa thương binh không thoả đáng, tham ô dược liệu.”
Cố Lang Hoa này muốn làm gì?
Ninh Vương phi nhíu mày.
Cố gia từ Tây Hạ trở về đã được lợi, nàng ta còn chê không đủ, muốn làm ra chuyện gì nữa.
Ninh Vương phi muốn đứng lên lại cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ đành nằm lại giường, vết thương của nàng ta đã dần dần tốt lên, lại không chịu về Phủ Ninh Vương, cũng là cố ý muốn để người ta biết nàng ta bị thương nặng.
Là một hoàng thất tông thân, bị thương tới mức này, cũng coi như là bị trừng phạt, Hoàng thượng sẽ không để tâm việc của Phủ Ninh Vương nữa. Nàng ta vốn muốn từ từ dưỡng thương, không lo bất cứ việc gì, không ngờ Cố thị lại nhân cơ hội làm mưa làm gió ở bên ngoài.
Cung nhân lui ra.
Phương ma ma bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nghe nói Vinh Quốc công đã trình tấu sở, xin Hoàng thượng tra xét triệt để Vệ sở, người nói là chuyện gì đây? Một võ tướng như Vinh Quốc công, đánh thắng trận trở về vốn là hết chuyện rồi, giờ lại nhúng tay vào việc bên trong đây, Cố thị đó chẳng qua chỉ là muội muội Quốc công gia nhận mà thôi, lẽ nào còn có thể thân thiết hơn huynh muội cùng phụ mẫu sao?”
Sắc mặt Ninh Vương phi bất ngờ, hành động của Nhị ca khiến nàng ta rất thất vọng, sau khi nàng ta tỉnh lại nghe người bên cạnh nói, nàng ta đập đầu vào cột, Nhị ca chỉ xin Hoàng thượng tra xét triệt để việc này, không hề cầu với Hoàng thượng miễn trách tội nàng ta.
Nhị ca có quân công, trong tình huống đó bất luận đưa ra yêu cầu gì, Hoàng thượng cũng sẽ không làm mất mặt hắn. Nhưng hắn lại giống như một người ngoài, xin công chính một cách nực cười.
Mấy năm nay bất luận là Phủ Vinh Quốc công hay là Mẫn gia, ai chưa từng nhận qua ân huệ của nàng ta, cứ coi như nàng ta muốn lợi dụng Mẫn Giang Thần, đó cũng là ân tình Mẫn gia nên báo đáp. Nghĩ tới đây Ninh Vương phi đầu đau như muốn nứt ra, mấy năm nay nàng ta vất vả là vì ai? Họ lại phụ lòng nàng ta như vậy.
Còn có Cố thị kia, còn không phải dựa vào mặt mũi của Phủ Vinh Quốc công mới có thể hô mưa gọi gió ngoài biên cương. Nàng ta muốn thu Cố gia cho mình dùng, ai ngờ Cố Lang Hoa này làm khó nàng ta khắp nơi, sớm biết vậy thì khi đó nàng ta không nên đồng ý để ca ca nhận Cố Lang Hoa làm nghĩa muội.
Ninh Vương phi nghĩ tới đây lại nhíu mày, “Đi nhắc nhở Đường Bân, bảo hắn sắp xếp tốt, đừng gây ra chuyện lớn.”
Đây mới là việc chính.
...
Đường Bân đang nằm trong lòng mỹ nữ, tối qua hoang đường một đêm, khiến thể lực của hắn có chút hao tổn, không ngờ vừa tỉnh dậy mặt trời đã lên tới ba cây sào. Sau khi tỉnh lại, vốn muốn đứng lên rời khỏi, lại nhìn thấy cặp đùi trắng nõn nà của nữ kỹ đó, hắn lập tức thay đổi chủ ý, tay lần sờ theo đùi.
Sắp rời khỏi Kinh thành nhậm chức, ngày tháng nhàn rỗi như vậy không nhiều nữa.
Dù nói bên dưới hắn vẫn tiêu dao tự tại, nhưng không tránh khỏi công vụ quấn người. Hơn nữa, mấy năm nay hắn sống cũng quá thái bình, đôi mắt của Hàng Đình Chi dường như đã mọc trên người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cáo trạng hắn với Thái Nguyên Tri phủ Mã Thuỵ. Nếu không phải Mã Thuỵ luôn bảo vệ Hàng Đình Chi, hắn sớm đã tìm cơ hội xử lý quan Mã chính đó, đâu còn có thể giữ Hàng Đình Chi tới hôm nay.
“Lão gia.” Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Đường Bân lười biếng nói: “Vào đi!” Hắn vẫn ở trần, không chút sợ lộ gì trước mặt người khác.
Quản gia dường như cũng sớm nhìn quen, vội vàng mở miệng: “Trong cung đưa ra tin tức rồi, nói Cố thị kia ở trước mặt Thái hậu, Thái phi cáo trạng Vệ sở Biên Cương.”
Hắn còn tưởng là chuyện gì.
Đường Bân hơi hơi cười, vén chăn đứng thẳng lên: “Nha đầu đó có thể làm được gì? Chẳng qua là Y công chữa trị không tốt, đâu có quan hệ gì nhiều với chúng ta.” Trước mắt hắn hiện lên gương mặt của Cố Lang Hoa, sau này trưởng thành có lẽ cũng là người xinh đẹp, lại không chịu cầu tiến lăn vào trong đám nam nhân làm gì.
Quản
sự rót nước cho Đường Bân, ánh mắt cung kính nhìn lên trên eo Đường Bân: “Nghe nói chuyện Cố thị cáo trạng là Vệ sở tham ô dược liệu. Cố thị đó có chuẩn bị, ngoài cung giờ dừng mấy chiếc xe ngựa, trên xe đều là y án và sổ sách Cố thị mang về từ Vệ sở. Hoàng thượng ở Cần Chính Điện gọi người nghiên cứu toán học, nghe nói chính là muốn dùng thứ Cố thị đưa tới, từ từ tính toán sổ sách của Vệ sở, người nói... đây... vạn nhất tính ra thì phải làm sao? Có phải bảo người tới Vệ sở sắp xếp một chút, tránh để tra tới chúng, chúng sẽ nói bậy.”
Đường Bân ngẩng mắt lên, hơ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần hiểm ác: “Lão gia ngươi là loại người không biết sắp xếp đường lui sao? Đợi ngươi nghĩ tới sắp xếp, sớm đã muộn rồi. Triều đình điều qua không phải chỉ là việc dược liệu sao, tìm mấy con quỷ thế mạng gánh lấy là được rồi, hơn nữa đánh trận dùng bao nhiêu thuốc, chết bao nhiêu người, muốn tra rõ cũng không phải dễ.”
Quản gia đáp lại một tiếng.
Bị chuyện này quấy rầy, Đường Bân cũng không còn tâm trạng, dặn dò quản gia: “Thay áo, ta phải tới nha môn.”
...
“Tính.” Hoàng đế dặn dò xuống, trong đại điện lập tức vang lên tiếng bàn tính.
Hoàng đế vô cùng hài lòng với tất cả trước mắt.
Khi hắn hạ lệnh mở toán học, những lão thần đó đều đứng ra phản đối, nói cái gì toán học vô dụng, nên ở Quốc Tử Giám bồi dưỡng thêm nhân tài trụ cột cho triều đình.
Giờ những học sinh này có chỗ dùng rồi.
“Tính rõ ràng cho Trẫm, mỗi năm triều đình đưa đi bao nhiêu dược liệu, hao tốn bao nhiêu, lại dùng cho bao nhiêu thương binh, hạch toán kỹ càng sổ sách ra sao của Vệ sở.”
“Đặc biệt là sổ sách Cố thị đưa tới đều tính rõ cho Trẫm.”
“Hoàng thượng,” Nội thị vội vội vàng vàng vào cửa, “Các đại nhân của Thái Y Viện đang quỳ ở ngoài cửa kêu oan, muốn cầu kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế đang thích thú, cái gì Thái Y Viện, cái gì Từ Ninh Cung, hắn bất chấp hết, hắn chính là muốn tính ra một kết quả.
“Hoàng thượng, không thể nghe lời một phía của Cố thị đó.”
Tiếng của Ngự y từ ngoài điện truyền tới.
“Hoàng thượng, chỉ dựa vào sổ sách của Cố thị, liền định tội danh cho Vệ sở, không đủ khiến người ta kính phục.”
Trên mặt Hoàng đế nổi lên một nụ cười lạnh, nhìn thấy sổ sách của Cố thị hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, sổ sách của Cố thị với cái Thái Y Viện và Hộ bộ trình lên khác nhau một trời một vực.
Hai cuốn sổ, tính ra lại cùng một chuyện.
Ai đúng ai sai, chỉ dựa vào một cái miệng không thể khiến hắn tin.
Vẫn là Bùi Khởi Đường đưa ra ý kiến, chi bằng hắn đem người đích thân tính toán, như vậy cũng biết là ai đang nói dối.
Liễu Tử Dụ lật sổ trong tay xem nửa ngày, một suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.
Hắn đứng lên, cầm sổ sách còn lại nhanh chóng lật xem. Mồ hôi lạnh dần dần đầy trán, không đúng, sổ sách Cố thị đưa tới không đúng, cuốn sổ này chỉ là một cái bẫy.
Liễu Tử Dụ chỉ cảm thấy ngực đột nhiên đập loạn lên.
Cố thị là cố ý làm vậy, hay là vô ý nhận được kết quả như vậy.
Nếu Cố thị cố ý, gan của nàng ta cũng quá lớn rồi, không chỉ là lợi dụng họ và Thái Y Viện, còn lợi dụng Hoàng thượng. Người ở đây hiển nhiên còn chưa phát giác ra được điểm này.
Liễu Tử Dụ ngẩng đầu lên, trong lòng hắn đột nhiên có chút kích động, lúc này hắn rất muốn gặp Cố thị đó.