Dạo Bước Phồn Hoa

Ngươi có bệnh


trước sau

Hàng gia.

Hàng Văn Đồng đón Hàng lão thái thái tới nhà chính ngồi.

Hàng lão thái thái lập tức nói: “Lão đại, có nghe ngóng được tin tức của đệ đệ con không?”

Hàng Văn Đồng lắc lắc đầu: “Còn chưa, nhưng biên cương vừa đánh trận, đang loạn lạc, nhất thời không có tin cũng là bình thường, mẫu thân đừng quá sốt ruột.”

Hàng thị biết rõ đây là lời nói an ủi mẫu thân của đại ca, nhưng trong lòng bà ấy cũng trào lên hi vọng, nói không chừng ngày nào đó sẽ có tin của Tam đệ, Tam đệ cuối cùng sẽ bình an về nhà, cứ coi như triều đình nhất định muốn trị tội Tam đệ, bất luận là giam giữ hay là lưu đày, chỉ cần có thể giữ được tính mạng là được.

Hàng thị nghĩ tới đây, bên tai lại vang lên lời của Từ lão phu nhân.

“Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, e là người đã không còn nữa rồi.”

Ý của câu này là, Đình Chi hoặc là đã bị hại, hoặc là thật sự đã làm sơn phỉ, đợi khi triều đình quyết định vây diệt, nhất định sẽ không có đường sống.

Bất luận thế nào cũng là chết.

Người ngoài đều sẽ nói như vậy, chỉ có người trong nhà mới nghĩ Đình Chi nhất định còn sống, cũng nhất định có thể sống sót.

Đình Chi còn chưa thành thân.

Còn chưa sinh con.

Vì làm một thần tử thẳng thắn can ngăn, thà bị giáng chức tới biên cương làm Mã chính quan, chịu nhiều lăng nhục như thế, cuối cùng cáo trạng Đường Bân cũng là vì triều đình, lẽ nào cuối cùng thứ đợi hắn chỉ là một con đường chết sao?

Triều đình này đúng là không còn công chính nữa sao?

Hàng thị nắm chặt tay.

Hàng Văn Đồng nói: “Nghe nói Đại tiểu thư Cố gia cáo trạng Vệ sở tham ô dược liệu, ta cảm thấy đây là một cơ hội, vì Đình Chi tố cáo Đường Bân cũng là tham ô quân tư, dược liệu cũng coi như là quân tư.”

Hàng lão thái thái nghe xong mắt sáng lên, khi bà ấy ở Hàng Châu từng nghe nói Cố gia, lại không hiểu Cố gia lắm, không nhịn được hỏi: “Sao lại là Cố Đại tiểu thư cáo trạng Vệ sở? Cố Đại tiểu thư là đứa trẻ tuổi tác tương đương Cẩn Du đó sao?”

Nói tới cái này, Hàng Văn Đồng cũng cảm thấy ngạc nhiên, một tiểu thư nội trạch làm việc quan viên triều đình cũng không dám làm.

Hàng thị không nhịn được nói: “Cố Đại tiểu thư là đứa trẻ thông minh lanh lợi, nàng ta đưa người tới Vệ sở cứu không ít thương binh, về việc này, lời của nàng ta có sức thuyết phục hơn bất cứ ai.”

Hàng Văn Đồng tán thành gật đầu: “Cố gia đã dám chọc lên trời, Hàng gia chúng ta sao có thể ngồi yên đợi chết, ta nghĩ hai ngày này chỉnh lý ra tấu sớ Tam đệ từng viết và văn thư để lại trong nhà, tìm hai Ngự sử đại nhân cùng kêu oan cho Tam đệ.”

Khi bị người ta né tránh, Hàng gia chọn không lùi mà tiến, đây là mạo hiểm cực lớn.

Hàng lão thái thái trầm lặng hồi lâu, mới nói: “Lão đại nói có lý, việc này vốn dĩ không có gì đáng sợ, đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, Hàng gia chúng ta không thể xoá sạch quan hệ với Hàng Đình Chi, vì chúng ta vốn chính là ruột thịt.”

Hàng Văn Đồng mím môi, trong mắt lộ ra vẻ mặt tán đồng.

Hàng lão thái thái nói tiếp: “Nếu đến chúng ta cũng không tin Đình Chi, ai có thể tin nó? Cứ làm theo lão đại nói, chúng ta cũng coi như vì triều đình thẳng thắng khuyên can, làm hết bổn phận của thần tử, còn về sẽ có kết quả gì, cũng không cần sợ, để nó tới là được rồi.”

Hàng thị nghe thấy tay chân lạnh toát, nhưng bà ấy biết cách làm của mẫu thân và đại ca là đúng.

Hàng Văn Đồng đứng lên: “Việc không thể chậm trễ, con đi sắp xếp ngay,” Nói rồi khom người hành lễ với Hàng lão thái thái, “Bất luận kết quả thế nào, mẫu thân cũng phải bảo trọng thân thể.”

“Yên tâm đi,” Hàng lão thái thái tinh thần phơi phới, “Ta sống ngần này tuổi rồi, bất luận có kết quả gì, ta đều có thể chịu đựng.”

Hàng thị nắm chặt tay Hàng lão thái thái, trên người cũng vô cớ có thêm sức lực: “Mấy ngày nay con sẽ cùng mẫu thân ở trong nhà đại ca.”

Dù bà ấy là con gái đã xuất giá, lại cũng muốn trong lúc then chốt cùng nhà đẻ vượt qua khó khăn.

Hàng lão thái thái vỗ vỗ tay Hàng thị: “Đứa trẻ tốt, Tam đệ các con sẽ cảm kích các con thủ túc tình thâm.”

Hàng thị lau nước mắt: “Thủ túc nhà ta, chính là phải khi này mới có chỗ dùng, không thì làm khó cho mẫu thân sinh ra chúng con một lần.”

Lời này nói ra, cả nhà đều ướt khoé mắt.

Hàng Văn Đồng nói: “Ta luôn cảm thấy chúng ta có thể thắng, khi chúng ta đi vào bước đường cùng, triều đình tra xét sổ sách của Vệ sở, đây là ý trời, ý trời muốn cứu Đình Chi, trả lại công đạo cho đệ ấy.”

Cho nên họ phải nắm lấy cơ hội này, không thì sau này nhất định sẽ hối hận.

...

Liễu gia.

Liễu Tử Dụ cũng cảm thấy kì lạ, trong lòng hắn biết rõ gặp Hồ Trọng Cốt cũng vô dụng, lại vẫn bảo người đưa Hồ Trọng Cốt vào phòng.

Thái phi
nương nương nói, Hồ Trọng Cốt của Bách Thảo Lư giỏi mạch tức, Thái phi đã nói với Cố Đại tiểu thư, hôm nay sẽ tới chẩn mạch cho hắn.

Thái phi nương nương là muốn để hắn nghe ngóng chuyện của Cố gia thì phải! Suy cho cùng Cố gia gây ra động tĩnh như vậy trong triều đình, Cố Đại tiểu thư lại là thường khách của Từ Ninh Cung, muốn tìm hiểu nội tình của Cố gia cũng rất bình thường.

Cộng thêm việc hắn cả ngày không có tinh thần, bộ dạng quanh năm bệnh tật, cho nên Thái hậu mới muốn bảo Hồ Trọng Cốt chăm sóc sức khoẻ cho hắn.

Kì thực, hắn chỉ là cảm thấy tiền đồ vô vị mà thôi, căn bản không có bệnh gì trên người.

Trong lòng rõ như vậy, hắn vẫn bảo người đưa Hồ Trọng Cốt vào phòng, hắn muốn nghe xem, Hồ Trọng Cốt sẽ kê thuốc gì cho hắn.

Hồ Trọng Cốt hồi lâu mới bỏ tay xuống khỏi cổ tay của Liễu Tử Dụ.

“Bệnh tình của ta thế nào?” Liễu Tử Dụ nhướn mày hỏi.

Hồ Trọng Cốt thả lỏng tay: “Ngài tim đập nhanh mà bứt rứt, nôn nóng dễ giận, e là sẽ khiến doanh vệ ngưng trệ, thành nội thương trước, khí huyết hư tổn...”

Lại là một kẻ có tiếng không có miếng.

Trong lòng Liễu Tử Dụ cười lạnh, cũng không biết Hồ Trọng Cốt làm sao lừa được nhiều người như thế, thành tựu thanh danh của một thần y.

Lang trung chỉ cần nghe tới thể lực yếu kém, khí ngắn lười nói liền sẽ đoán định là khí huyết hư tổn gì đó, tất cả mọi người đều là nghìn bài một điêu, lang trung của Cố gia này cũng không có gì đặc biệt, tiếc cho hắn còn có hứng thú với Cố gia.

Liễu Tử Dụ muốn vẫy tay bảo người mời Hồ Trọng Cốt xuống.

“Liễu đại gia chi bằng nghe Hồ tiên sinh xem làm thế nào đối bệnh kê đơn, rồi ra quyết định.”

Giọng nói trong trẻo truyền tới từ sau người Hồ Trọng Cốt, Liễu Tử Dụ cảm thấy kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy một tiểu lang trung mặc áo ngắn màu xanh. Gương mặt tiểu lang trung này dù đen vàng, trông lại cực kì thanh tú, một đôi mắt long lanh phát sáng, nếu không phải lông mày hơi thô, mặc y phục nam tử toát lên vài phần khí thế anh hùng, rõ ràng chính là một nữ tử.

Không, nàng ta chính là một nữ tử.

Trong lòng Liễu Tử Dụ đột nhiên sáng tỏ.

Đây là Cố Đại tiểu thư Cố Lang Hoa.

Cố Lang Hoa xuất hiện ở đây, Liễu Tử Dụ càng khẳng định suy đoán của mình, Cố gia mượn cớ đến xem bệnh, là vì sổ sách đó.

Cố Lang Hoa mượn quan hệ với Thái phi, muốn bảo hắn ra tay giúp đỡ.

Tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy.

Liễu gia là nhà mẹ của Thái phi nương nương, đã thấy nhiều loại người không tiếc tất cả trả giá mưu cầu lợi ích, Liễu Tử Dụ lạnh lùng, trong lòng nảy sinh vài phần ghét bỏ, hắn nhướng mày, dứt khoát nói thẳng: “Đã nói bệnh lâu thành quen, ta cũng biết dược lý, Hồ tiên sinh nói ta khí huyết hao tổn, là vì mạch ta nhỏ?”

Liễu Tử Dụ lạnh nhạt như vậy, Hồ Trọng Cốt lại không chút để tâm, ông ta vuốt vuốt râu: “Chưa hề, mạch của Liễu đại gia, một hơi bốn năm tới, không nổi không chìm, không lớn không nhỏ, ung dung ôn hoà rất trầm... không thể bình thường hơn.”

Liễu Tử Dụ nhíu mày: “Vậy ngươi... lại nói ra cái gì chứng bệnh mệt mỏi.”

Lang Hoa bên cạnh không cầm được nổi lên một nụ cười trên mặt.

Như đoá hoa bung nở rực rỡ, Liễu Tử Dụ không nhịn được nhìn sang.

Lang Hoa thu lại nụ cười nhìn về phía Liễu Tử Dụ: “Những điều Hồ tiên sinh vừa nãy nói là mạch tượng mấy ngày tới của Liễu đại gia. Rất nhanh sẽ tim đập nhanh mà bứt rứt, nôn nóng dễ giận, doanh vệ ngưng trệ, khiến khí huyết hư tổn...”

Mạch tượng mấy ngày nữa? Liễu Tử Dụ nhíu mày, Cố Đại tiểu thư coi hắn là trẻ con dễ dụ sao?

Mặt Lang Hoa giãn ra, từ từ nói: “Liễu đại gia cũng biết y lý, nhất định biết một câu: Thánh nhân bất trì dĩ bệnh trì Vị Bệnh*. Ý Hồ tiên sinh nói chính là người không có bệnh, vậy người còn muốn trị không?”

* Không có bệnh mà bảo có bệnh thì đến Thánh nhân cũng không trị được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện