Ninh Vương rung chuông bên giường, lập tức có người vào hầu hạ.
“Đây là âm thanh gì?” Ninh Vương hỏi.
Ma ma quản sự vội nói: “Là có người đánh Trống Đăng Văn kêu oan.” Trời còn chưa sáng đã đánh trống, khẳng định là có oan tình rất lớn, trong Vương Phủ cũng đang bàn tán.
Ninh Vương giống như bị dọa vậy, một đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ma ma quản sự nhìn xót xa vội nói: “Vương gia người đừng sợ, lát nữa sẽ không đánh nữa, những việc này không có liên quan tới chúng ta.”
Ninh Vương hồi lâu mới gật gật đầu: “Hôm nay ta phải tiến cung sớm chút, đến Từ Ninh Cung đón A Nguyễn về, bảo nhà bếp chuẩn bị bánh kim ti mà A Nguyễn thích ăn, còn có bánh uyển đậu, rượu gạo... đúng... Còn có...”
Ma ma quản sự không nhịn được nói: “Vương gia, đó không phải thứ Vương phi thích ăn.” Vương gia có lẽ bị dọa sợ rồi, mới hồ đồ như vậy, đó là thứ Từ Như Tịnh thích.
Ninh Vương dường như nhanh chóng nghẹt thở, tránh né ánh mắt của ma ma quản sự, “Thay... thay áo cho ta đi!”
Trong lòng ma ma quản sự lén thở dài.
Ninh Vương mặc xong áo coi bộ rất vui, quay đầu nhìn ma ma quản sự: “A Nguyễn trở về là tốt rồi, đúng không?”
Ma ma quản sự vội gật đầu: “Đúng, đúng, Vương gia nói đúng, chỉ cần Vương phi trở về là tốt rồi.”
Ninh Vương nói: “Bảo người thu dọn nhà cửa, đợi chúng ta về, thì đóng cửa lớn lại, không gặp ai cả, chúng ta cũng không ra ngoài, tránh để... tránh để A Nguyễn lại bị thương.”
Lời này nếu để Vương phi nghe thấy sẽ cảm động biết bao, Vương gia vì bảo vệ Vương phi, thà là đóng cửa không ra.
Ma ma quản sự nói: “Người yên tâm, nô tì giao phó xuống, nhất định làm tốt.”
“Ai cũng không được vào, ai cũng không được ra, đều không cho phép.” Ninh Vương lảm nhảm.
...
Ninh Vương ngồi xe vào thẳng cung.
Các cung nhân đang tập trung lại thì thầm.
Từ Ninh Cung lại rất yên tĩnh, trông không có gì khác với thường ngày. Ninh Vương phi đang bảo người đỡ, từ từ đi lại trong phòng.
Ninh Vương xông vào như một trận gió, hành lễ với Thái hậu, nắm lấy tay Ninh Vương phi, mắt như dính vào người Ninh Vương phi: “A Nguyễn đã khỏi rồi, chúng ta có thể cùng về nhà rồi.”
Thái hậu bật cười: “Các ngươi cùng Ai gia dùng ngự thiện xong rồi đi cũng không muộn, hơn nữa, Ai gia còn muốn giữ A Nguyễn lại trong cung mấy ngày.”
“Không được,” Ninh Vương hét lên, “Mẫu hậu nói rồi, A Nguyễn khỏe một chút sẽ để nàng ấy về nhà, con... Con muốn đưa nàng về nhà!”
Nghe thấy lời này của Ninh Vương, nước mắt Ninh Vương phi gần như muốn rơi xuống. Nàng ta vốn cũng muốn hôm nay về Vương phủ, nhưng Trống Đăng Văn vang lên rồi, nàng ta muốn ở lại thám thính tin tức: “Vương gia, thiếp ở cùng Thái hậu nương nương mấy ngày...”
Ninh Vương khum tay lại, sức mạnh cực lớn suýt chút khiến Ninh Vương phi hét ra tiếng.
Ninh Vương đếm kỹ càng: “Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày...Sau khi ta từ Tây Hạ trở về, nàng chưa về nhà, ta... ta muốn để nàng về nhà.”
Bộ dạng nôn nóng của Ninh Vương khiến Thái hậu nương nương buồn cười chỉ đành gật đầu: “Đúng là lấy vợ quên mẫu thân, đi đi, Ai gia cũng không giữ các ngươi nữa.”
Ninh Vương như sợ Thái hậu nuốt lời, hành lễ kéo Ninh Vương phi ra khỏi Từ Ninh Cung.
Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ Ninh Vương lại ỷ lại Ninh Vương phi như vậy, hi vọng việc lần này đừng liên quan tới Ninh Vương phi, không thì Ninh Vương nhất định sẽ đau lòng.
Trình Nữ quan đi lên trước: “Thái hậu nương nương, vừa nãy phía trước truyền ra tin tức, Hoàng thượng đã bãi tảo triều truyền Liễu Tử Dụ và Bùi Khởi Đường tới Cần Chính Điện, xem ra... sắp xảy ra chuyện rồi.”
“Ta còn cho rằng, Cố Lang Hoa chuyện bé xé ra to,” Ánh mắt Thái hậu sâu xa, “Không ngờ những lời nàng ta nói đều đã thành sự thật.”
Trình Nữ quan không biết nên nói gì.
Thái hậu vuốt vuốt tóc mai: “Ai gia có phải già rồi không.”
Trình Nữ quan vội nói: “Thái hậu nương nương không già, Thái hậu nương nương... Còn...”
“Chính ngươi cũng không nói tiếp được,” Thái hậu nheo nheo mắt, “Từ sau khi Tiên hoàng bệnh, Ai gia nhúng tay vào việc trong triều, rất nhiều quyền bính đều nằm trong tay Ai gia, binh mã biên cương, tiền lương, lục bộ trong triều, hoàng thân quốc thích, huân quý
trọng thần, đều nghe ý Ai gia hành sự, dù là sau khi Hoàng đế đăng cơ, cũng không có thay đổi...”
Trình Nữ quan nói: “Thái hậu nương nương có ơn với tổ tiên của họ, họ đương nhiên không thể quên.”
Thái hậu nói tới đây hơi hơi cười, “Chúng đã quên rồi, chúng thấy Ai gia đã già rồi, bắt đầu lừa gạt Ai gia.”
Thái hậu dù cười, giọng nói cực nhẹ, Trình Nữ quan vẫn cảm giác được hàn ý đáng sợ, “Ai gia sớm đã biết chúng hành sự sau lưng Ai gia, lại không ngờ chúng có gan như vậy.”
Thái hậu cầm kéo lên, cắt ngang thân một đóa hoa nguyệt quế đang nở rộ: “Hoàng thượng bắt chúng ra cũng tốt, Ai gia muốn xem xem, chúng phản bội Ai gia, còn có ai có thể bảo vệ chúng.”
...
Mỗi ngày vào giờ này Từ Sĩ Nguyên đều sẽ ngồi ở cửa sổ chơi đàn, đây là thói quen nhiều năm của ông ấy, nhưng hôm nay ông ấy bảo người từ sáng sớm đã làm trà đợi ở cổng Cống Viện.
Hôm nay là ngày lành mở thi Minh Kinh, các học tử đốt nhang khấn vái hi vọng có thể giành được thứ hạng tốt, nhưng Trống Đăng Văn lại vang lên vào lúc này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây không phải điềm tốt.
Không khí vốn đã căng thẳng, càng khiến người ta thở không ra hơi.
Nhìn thấy Lục Anh trong đám người, Từ Sĩ Nguyên lập tức qua đón: “An tâm ứng khảo, không cần sốt ruột...”
Lục Anh không đợi Từ Sĩ Nguyên nói hết lời lập tức nói: “Vừa nãy Trống Đăng Văn vang lên là...”
Từ Sĩ Nguyên nhìn trái nhìn phải thấp giọng nói: “Là Hàng gia đang đánh trống kêu oan, là vì việc của Hàng Đình Chi, sau khi Trống Đăng Văn vang lên, Cố Thế Hoành của Hoàng Thành Ti liền đưa người của Hàng gia đi rồi, Hoàng thượng bãi tảo triều, chỉ để tuyên Liễu Tử Dụ và Bùi Khởi Đường vào Cần Chính Điện.”
Xảy ra chuyện rồi.
Tới lúc này, ai cũng biết việc này không thể xem thường.
E là Đường Bân sẽ không thuận lợi rời khỏi Kinh thành.
Vì sao vụ án đã ngã ngũ, thoáng chốc lại bị lật ra rồi?
Từ Sĩ Nguyên nói: “Có lẽ là có người đang giúp Hàng gia,” Nói rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Anh, “Cố gia không nói gì với ngươi sao? Hai nhà các ngươi là thông gia, Cố Thế Hoành có lẽ sẽ nhắc nhở ngươi chứ, suy cho cùng Hình bộ vẫn phải gọi ngươi qua đó thẩm vấn...”
Lục Anh lắc lắc đầu.
Cố gia không nói gì cả, ngoài việc hủy hôn, Cố Thế Hoành, Lang Hoa không nói thêm với hắn một câu nào, hắn vốn cho rằng trước khi hắn nhập trường thi Lang Hoa sẽ chịu gặp hắn một lần, lại không ngờ... hắn vẫn không đợi được cơ hội này tới.
Chỉ có Mẫn Giang Thần đưa tới hai hộp điểm tâm.
Sự thương xót của Mẫn gia, sự đoạn tuyệt của Cố gia đã khiến Lục Anh không nhìn thấy được hi vọng.
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: “Vì sao chứ? Có thể có con rể như ngươi Cố gia nên vui mới phải, sao có thể... lẽ nào là ngươi...”
Lục Anh mỉm cười: “Khiến Từ đại nhân nhọc lòng rồi...” Lời phía sau còn chưa nói hết đã ho lên.
Từ Sĩ Nguyên nhìn về phía Trình Di bên cạnh: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trình Di đỏ bừng mặt, nhìn Lục Anh gầy như que củi, mở miệng nói: “Từ đại nhân, Cố gia... muốn hủy hôn, Tam gia chúng ta đã...”
“Vậy sao được?” Từ Sĩ Nguyên không biết làm sao trở nên kích động, “Sao có thể mở miệng là hủy hôn, điều này không hợp lễ giáo, ngươi tin ta, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách, không để Cố gia hành sự bừa bãi như vậy.”