Trình Nữ quan cười nói: “Đây là việc vui, Từ Đại tiểu thư cũng không cần nơm nớp lo sợ, làm không tốt cữu cữu của người không chỉ không sai, còn có công.”
Từ Cẩn Du hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, các cung nhân lục tục lên trước chia vui với nàng, một người vừa nãy mới ở trước mặt Thái hậu còn định dứt bỏ sạch mọi quan hệ với Hàng gia.
Đây là sự thật sao?
Hàng Đình Chi thật sự sẽ không sao? Hàng gia sẽ vượt qua cửa ải này?
Nữ quan ra ngoài nói: “Từ Đại tiểu thư, Thái hậu mời người vào.”
Từ Cẩn Du hơi hơi nắm chặt ngón tay, vội đi vào nội điện.
Trong nội điện có ba người, Thái hậu, Cố Lang Hoa và một lão thái thái tóc hoa râm, Từ Cẩn Du đã đoán ra, người này nhất định Diệp lão phu nhân mà Thái hậu mấy ngày nay luôn nhắc tới, điều kì lạ là nàng ta luông đợi ở bên ngoài, Diệp lão phu nhân vào nội điện từ khi nào?
Chẳng lẽ trước khi nàng tới Từ Ninh Cung, Diệp lão phu nhân đã ở đây? Lại vì sao không lộ diện?
Từ Cẩn Du tiến lên trước hành lễ.
Diệp lão phu nhân cười nói: “Đứa trẻ này cũng thông minh.”
Thái hậu nói: “Sau khi Bình An đi rồi, bên cạnh Ai gia may nhờ có nó,” Nói tới đây nhìn về phía Từ Cẩn Du, “Ngươi nghe thấy chưa? cữu cữu của ngươi Hàng Đình Chi không làm sơn phỉ, đã tới Kinh thành rồi.” Vừa nãy Từ Cẩn Du vội vàng dứt bỏ sạch mọi quan hệ với Hàng gia, giờ nàng ta nên làm thế nào?
Từ Cẩn Du cúi thấp đầu, hồi lâu không lên tiếng, vai lại không ngừng run rẩy, khi ngẩng đầu lên, trên má đều là nước mắt lấp lánh.
Lang Hoa yên lặng nhìn, đây chính là Từ Cẩn Du kiếp trước được phong làm Khánh Nguyên Công chúa, Từ Cẩn Du mà nàng từng coi là bằng hữu, thường xuyên lén lút qua lại đó.
Cho tới giờ, nàng cuối cùng đã nhìn rõ Từ Cẩn Du, người mà vì quyền thế lợi ích bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt, có thể biết sau khi trưởng thành sẽ có tâm cơ thế nào.
Chẳng trách kiếp trước, Từ Cẩn Du tiến cung thay nàng cầu xin trước mặt Thái hậu, vẫn vì nàng đổi lấy một chiếc khăn trắng.
Như vậy nghĩ ra, kiếp trước người muốn giết nàng nhất định có quan hệ với Từ Cẩn Du.
Nàng chết rồi, Bùi Khởi Đường cũng sẽ mang tội danh gian dâm, cuối cùng người được lợi, nhất định là kẻ địch của Bùi Khởi Đường.
Cũng không biết có phải thiên lý lồng lộng báo ứng chưa tới hay không, kiếp này nàng vô tri vô giác đứng cùng phe với Bùi Khởi Đường.
Oan khuất kiếp trước của nàng, kiếp này sẽ được mở ra. Món nợ thiếu nàng kiếp trước, nàng cũng sẽ đòi lại hết.
Thái hậu không cầm được nói: “Sao còn khóc nữa?”
Từ Cẩn Du nghẹn ngào nói: “Không giấu Thái hậu, vừa nãy Thái hậu hỏi tới cậu, thần nữ sợ không dám nói chuyện, e là liên lụy người trong nhà, tổ mẫu tuổi tác đã cao nghe nói việc này đã đổ bệnh rồi, không thể chịu nổi giày vò nữa, phụ thân... lại muốn né tránh thân thích, mẫu thân sớm đã tới Hàng gia chăm sóc ngoại tổ mẫu, đến Đại cữu cữu cũng vì gõ Trống Đăng Văn mà bị tống vào đại lao... thần nữ thật sự sợ Hàng gia sẽ vì vậy xảy ra chuyện lớn...”
Từ Cẩn Du nói xong liền khóc thút thít.
Thái hậu không nhịn được thở dài: “Cũng làm khó ngươi rồi, tuổi còn nhỏ đã phải trải qua sóng gió như vậy.” Bà vốn cho rằng Từ Cẩn Du trời sinh lạnh nhạt, giờ xem ra cũng có thể bị dọa sợ rồi, mới không dám nói thay Hàng gia.
Nhưng bất luận tính thế nào cũng đều bị Cố Lang Hoa đè bẹp rồi.
Một người có thể gánh vác trách nhiệm lớn, một người chẳng qua là nữ quyến nội trạch có chút thông minh mà thôi.
“Được rồi,” Thái hậu nói, “Mấy ngày nay ngươi về chịu khó hầu hạ Từ lão phu nhân, không cần tiến cung nữa.”
Lúc này, Từ Cẩn Du không muốn về nhà.
Về tới nhà, nhất định sẽ đối diện với người của Hàng gia.
Từ Cẩn Du đột nhiên cảm thấy trăm mối tơ vò, Diệp lão phu nhân tới Kinh thành nhất định là vì chuyện vào cung của tiểu thư Diệp gia, giờ nàng ta rời khỏi rồi, có thể sẽ bỏ lỡ một vài tin tức quan trọng.
Nhưng lời đã nói tới đây, nàng từ chối nữa thì nhất định sẽ khiến Thái hậu nghi ngờ, cho rằng nàng là người tâm tính lạnh nhạt gì đó.
Từ Cẩn Du lập tức lên trước tạ ơn.
Thái hậu dặn dò Trình Nữ quan: “Đến chỗ Thái Y Viện đem những lễ phẩm đó cùng đi với Từ Đại tiểu thư.”
Trình Nữ quan đáp lại một tiếng.
Thái hậu nói: “Những thứ đó tặng cho ngoại tổ mẫu của ngươi đi.”
Không ngờ Thái hậu là muốn bảo nàng tặng đồ cho Hàng gia.
Đường Bân là người của Thái hậu, nếu Thái hậu
đã nhận định Hàng Đình Chi là bị Đường Bân vu oan, đây không phải có nghĩa là, Hàng Đình Chi nhất định sẽ bình an về tới Hàng gia.
Từ Cẩn Du nghĩ tới tình hình khi Hàng lão thái thái rời khỏi Từ gia, nàng phải đem những thứ này đưa tới Hàng gia thế nào đây...
...
Từ Cẩn Du mơ màng ngồi xe về Từ gia, vừa vào cửa thùy hoa, chân lảo đảo suýt ngã ra, may mà Hà ma ma vội lên trước đỡ được nàng.
“Phụ thân có nhà không?” Từ Cẩn Du hỏi hạ nhân.
“Có ạ, lão gia sáng sớm đã từ nha môn trở về, luôn ở trong thư phòng.”
Từ Cẩn Du cắn chặt môi, phụ thân có biết vụ án của cữu cữu có chuyển biến không? Có nói cho tổ mẫu không?
Nàng không muốn đi đưa tin như vậy, chọc giận tổ mẫu: “Chúng ta tới thư phòng tìm phụ thân trước đi!” Nàng có thể nói cho phụ thân trước, rồi để phụ thân truyền đạt cho tổ mẫu.
Quyết định xong, Từ Cẩn Du đi về phía thư phòng.
“Đi thông bẩm một tiếng,” Từ Cẩn Du dặn dò người hầu trước cửa, “Ta có việc muốn nói với phụ thân.”
Người hầu mặt mũi khó coi: “Lão gia nói rồi, hôm nay không gặp ai cả, bảo tiểu nhân tuyệt đối không được quấy rầy, đến cơm tối cũng không cần đưa tới.”
Từ Cẩn Du nhíu mày: “Con về rồi.” Nàng đương nhiên khác với người bên cạnh, phụ thân sao có thể không gặp nàng.
Người hầu vội nói: “Lão gia đặc biệt dặn dò, cứ coi như là Đại tiểu thư về rồi, cũng... Cũng không được.”
Vì sao? Phụ thân muốn làm gì? Mặc kệ nàng và tổ mẫu ở đây không lo sao? Từ Cẩn Du vòng qua người hầu muốn lên trước.
Người hầu lúng túng: “Đại tiểu thư, người sao phải làm thế, lão gia đã giao phó xuống, người gõ cửa cũng vô dụng thôi.”
Từ Tùng Nguyên trong phòng nghe thấy giọng nói ồn ào bên ngoài.
Ngay sau đó truyền tới tiếng đập cửa của Từ Cẩn Du: “Phụ thân, người mở cửa ra, là con đây... Con về rồi... Con nói với người, cữu cữu không sao rồi...”
Mắt Từ Tùng Nguyên sáng lên, Hàng Đình Chi quả nhiên đã không sao rồi.
Trong long ông ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Từ Cẩn Du nói: “Phụ thân, người nghe thấy không, Tam cữu cữu không sao rồi.”
Từ Tùng Nguyên há hốc mồm muốn nói chuyện, lại nuốt xuống.
Ông ấy nghĩ tới sau khi Từ lão phu nhân và Từ Cẩn Du biết được Hàng Đình Chi xảy ra chuyện, đối đãi với Hàng gia lạnh nhạt, dường như bất luận Hàng gia xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan tới họ.
Hôm nay, ông ấy cũng muốn làm một người lạnh nhạt, để họ cũng nếm thử mùi vị này.
Nhân ai gieo, thì để người ấy đi nếm quả đó.
Mẫu thân đã có thể làm nhạc mẫu tức giận bỏ đi, cũng có thể nhận được sự tha thứ của Hàng gia, đây mới là tác phong của lão thái thái quản gia đúng mực.
“Phụ thân,” Từ Khải Chi viết chữ bên cạnh đột nhiên nói, “Tam cữu cữu sẽ không sao đúng không ạ? Cữu cữu là bị Đường Bân vu oan.”
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu.
“Vậy...” Từ Khải Chi nói, “Tổ mẫu nói, nếu triều đình nhận định Tam cữu cữu trong sạch, người sẽ mang lễ vật tới Hàng gia nhận tội, tổ mẫu... thật sự sẽ đi chứ?”
Từ Tùng Nguyên nhướng mày, mẫu thân lại có thể nói như vậy, hơn nữa còn để Khải Chi nghe được, nếu mẫu thân không làm được, sau này làm sao dạy dỗ Khải Chi đây.
Nói cứng như vậy, là có ý xem thường Hàng gia sao?
“Tổ mẫu con sẽ đi.” Từ Tùng Nguyên nói.
Từ Khải Chi gật đầu: “Biết sai mà sửa là tốt, ngoại tổ mẫu cũng nhất định sẽ tha thứ cho tổ mẫu.”
Tiền đề là Từ lão phu nhân thật sự có thể cúi cái đầu này không.