Dù Từ Cẩn Du không bằng lòng cũng phải để Từ Khải Chi đỡ lên xe ngựa.
Phụ thân rất ít khi tỏ ra uy nghiêm và khí thế như thế này, dù nàng ta muốn lấy lí do phụng dưỡng tổ mẫu để ở lại thì phụ thân cũng chưa chắc đã đồng ý.
Từ Cẩn Du nghĩ mà chảy nước mắt.
“Trưởng tỷ,” Từ Khải Chi nhẹ giọng nói, “Lát nữa đệ đi đằng trước, tỷ không được nói gì, đợi sau khi phụ thân nhận lỗi với ngoại tổ mẫu xong, ngoại tổ mẫu hết giận, sẽ không có ai trách tội Trưởng tỷ đâu.”
Từ Cẩn Du như không nghe thấy, chỉ ngồi ngắm phong cảnh bên ngoài.
Từ Khải Chi khó chịu nắm chặt tay, tỉ tỉ hình như không thích hắn, hình như là tổ mẫu đã mời tới một vị đạo trưởng để tính toán ngày sinh của bọn họ, nói hắn xung khắc với phụ mẫu, khắc Trưởng tỷ, khắc cả tổ mẫu, còn cố tình nhờ ông ta dán đầy bùa chú trong phòng, giữ yên trong hai ngày để hóa giải tà khí.
Mẫu thân sợ phụ thân nghe được chuyện này sẽ nổi giận nên giấu phụ thân, nhưng bà ấy không biết phụ thân nghe được tin tức từ đâu rồi về nhà tranh luận với tổ mẫu, mẫu thân vì muốn khuyên giải phụ thân, hai người lôi kéo qua lại không may va vào Trưởng tỷ, từ đó trở đi Trưởng tỷ ngày càng xa lánh hắn.
Mỗi lần phụ thân trách mắng Trưởng tỷ, Trưởng tỷ liền cảm thấy là hắn đã nói gì đó với phụ thân nhưng sự thật là hắn chẳng hề nói gì.
Xe ngựa dừng trước cửa Hàng gia.
Từ Khải Chi chuẩn bị xuống xe thì bị Từ Cẩn Du giơ tay cản lại.
Người hầu vừa đặt chân xuống, Từ Cẩn Du liền thích thú nhảy xuống, chạy tới cửa núm hoa, mặt mũi tươi cười hớn hở, nhìn thấy Quản gia của Hàng gia liền nói: “Mẫu thân ta đâu?”
Từ Khải Chi theo sau sững người, không ngờ Trưởng tỷ không hề bối rối cũng không xấu hổ mà lại rất vui vẻ.
Quản gia cười nói: “Lão thái thái và Đại thái thái cùng cô mẫu đã đến Hoàng Thành Ti để đón lão gia rồi, không có nhà.”
Vốn dĩ tới đây với tâm trạng hào hứng nhưng không ngờ lại bị làm cho mất hứng.
Từ Cẩn Du nói: “Đại cữu cữu đã từ Hoàng Thành Ti đi ra rồi à?”
Quản gia gật gật đầu: “Là người của Hoàng Thành Ti tới đưa thư, nghe nói Đại lão gia đã được ra khỏi đại lao, đang ở nha môn Hoàng Thành Ti, chỉ hỏi vài câu nữa thôi là sẽ thả về, lão thái thái sốt ruột không đợi được nên đã tới đó rồi.”
Trùng hợp vậy ư?
Hàng Đình Chi về rồi, Hoàng Thành Ti cũng tới báo tin, vận xui của Hàng gia hình như trong chốc lát đã biến mất.
Quản gia cười nói: “Mời tiểu thư và thiếu gia ngồi, ta đi sai người chuẩn bị tiệc rượu.”
Từ Cẩn Du ngồi xuống ghế, nhìn căn phòng được trang trí thô sơ.
Hàng gia, sao lại có ngày hôm nay?
...
Hàng Văn Đồng ngồi trong đại lao của Hoàng Thành Ti, bị các loại mùi khó chịu làm tắc mũi, còn lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thê thảm từ đại lao ở bên cạnh vọng tới.
Từng tiếng, từng tiếng kêu bi thương khiến người ta gai lạnh, giống như bị đau tới xương tủy.
Hàng Văn Đồng nhắm mắt lại, trước khi tới đây hắn đã từng nghĩ về kết cục xấu nhất, bất luận có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không hối hận.
Tiếng xiềng xích loảng xoảng vang lên trong nhà lao đối diện, đột nhiên kèm theo tiếng cười của phụ nữ.
Hàng Văn Đồng ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt méo mó, hình như người đó biết hắn, trong tiếng cười có xen lẫn sự vui vẻ và thoái mái.
Giống như cuối cùng đã nhìn thấy hắn bị báo ứng.
Hàng Văn Đồng suy nghĩ kĩ lại, mấy năm làm quan hắn chưa hề đắc đội với ai, đặc biệt là với nữ nhân.
“Ngươi cũng có ngày hôm nay sao?”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vọng đến tai. Hàng Văn Đồng lúc này mới xác nhận, bản thân không đoán sai, người này thực sự đã hận mình đến xương tủy.
“Ngươi là ai?” Hàng Văn Đồng hỏi!
Người ấy không nói gì chỉ cười lớn: “Ha ha, ha ha ha.”
Hàng Văn Đồng tiến lên trước muốn hỏi người đó cho rõ ràng: “Ta với ngươi có thù oán gì? Ngươi biết ta sao, biết ta là ai sao?”
Nữ nhân chớp mắt, đôi mắt lạnh lùng, bà ta chỉ nghiến răng nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, ông trời có mắt, ông trời có mắt, ha ha ha.”
Hàng Văn Đồng muốn
phân tích kĩ ẩn ý của câu nói này, lính canh đã từ đằng xa đi tới, giơ tay mở xích lao phòng.
Hàng Văn Đồng miễn cưỡng cười một tiếng, đã tới lúc đi thẩm vấn, tuy ông ta cũng sợ hãi khi nghĩ tới những hình cụ của Hoàng Thành Ti nhưng trong lòng lại kiên định, tim chỉ hơi đập nhanh một chút.
“Ra đi, Hàng đại nhân.” Lính canh mở cửa lao phòng.
Hàng Văn Đồng chỉnh lại quần áo bước ra ngoài, ông ta biết hình phòng ở đâu, Hàng Văn Đồng quay người đi về phía hành lang tối om.
Nữ nhân trong phòng giam đối diện cũng tiến lại gần, ánh mắt rực lên niềm khao khát, hình như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Hàng đại nhân,” Lính canh ngục đột nhiên nói, “Ngài đi đi, nơi này không còn liên quan gì đến ngài nữa.”
Hàng Văn Đồng ngây ra đó, thả ông ra sao?
Ông ta đã gõ Trống Đăng Văn, sao có thể thả đi như thế này được?
“Hàng đại nhân, đi đi, mấy năm nay ngài là người đầu tiên không hề muốn rời khỏi Hoàng Thành Ti đấy.” Ngay cả lính canh cũng không dám tin lại có chuyện như thế này.
Nếu Thẩm Xương Cát còn sống thì Hàng Văn Đồng đã thịt nát xương tan rồi, vậy mà giờ đây hắn không mất một giọt máu nào, cứ thế được thả về.
Hàng Văn Đồng quay người lại, ông ta lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra: “Có phải là Hàng Đình Chi... đã tìm thấy rồi ư?” Chỉ có Hàng Đình Chi mới có sức ảnh hưởng tới tình thế hiện tại của ông.
Nhất định là Hàng Đình Chi.
Lính canh chưa nói được câu gì, thì từ đằng xa lại có người đi xuống hét lớn: “Còn lèo nhèo gì nữa? Không muốn đi à?”
Lính canh lập tức lên trước hành lễ: “Tả đại nhân.”
Mặt Tả Thừa Ân tái mét, khi Hàng Văn Đồng đánh Trống Đăng Văn hắn còn nghĩ lần này Hàng gia coi như xong rồi, nhưng chưa qua một giờ ngắn ngủi đã phát hiện sự thay đổi bất ngờ.
Hắn cứ để Hàng Văn Đồng đi như vậy ư?
Mặt Tả Thừa Ân co rúm lại, từ sau khi Thẩm đại nhân qua đời, tên Cố Thế Hoành đáng chết kia tới Hoàng Thành Ti, hắn làm gì cũng không thuận lợi, đặc biệt là phạm nhân trong lao ngục, Cố Thế Hoành hàng ngày đều tới xem xét, kiểm tra kỹ các hồ sơ vụ án, mấy ngày nữa thôi ngay đến một ngọn cỏ cũng không qua nổi mắt Cố Thế Hoành.
“Vì sao?” Âm thanh thê lương vang lên.
Tả Thừa Ân chau mày, nhìn về phía Hứa thị ở gần đó, Hứa thị hình như đã phát điên, thò tay ra khỏi phòng giam, hình như muốn túm cổ Hàng Văn Đồng.
“Vì sao... muốn thả hắn... Không...”
Tả Thừa Ân sững người, Hứa thị điên rồi sao? Sao lại nói ra những lời này.
Hứa thị liên tục vùng vẫy, cả khuôn mặt co rúm vào vô cùng kinh dị, lính canh vụt một roi lên cánh tay Hứa thị, Hứa thị hình như không cảm thấy đau, trừng mắt lên nhìn chằm chằm Hàng Văn Đồng.
Hàng Văn Đồng, rõ ràng đã vào đại lao Hoàng Thành Ti, vì sao vẫn được thả.
Rốt cuộc là vì sao.
Dù nhìn thấy Cố Thế Hoành mặc bộ y phục quan phủ bằng da bằng thịt đứng trước mặt nhưng bà ta vẫn không dám tin vào mắt mình. Trải qua biết bao chuyện, chịu biết bao đau khổ, giả ngây giả dại chỉ để được sống, cuối cùng chỉ đợi được kết quả này ư?
Đầu Hứa thị đập liên tục vào cửa đại lao.
Sống tiếp càng thêm đau khổ.
Sao bà ta vẫn còn sống?
Bà ta không muốn sống nữa, bà ta không thể sống nổi nữa, Hứa thị mở miệng cắn vào lưỡi của mình.