Nghe thấy cái tên này, Ninh Vương phi nổi hết da gà.
Từ Như Tịnh, người mà nàng ta căm hận nhất.
Tuy đã sớm đã bỏ mạng nhưng hình ảnh người đó luôn ám ảnh nàng ta như một bóng ma, khi nàng ta chưa được gả vào Phủ Ninh Vương, nàng ta trông thấy Ninh Vương khóc lóc vì Từ Như Tịnh, sau khi nàng ta vào Phủ Ninh Vương cũng thường xuyên thấy Ninh Vương luôn đau khổ vì nhớ nhung Từ Như Tịnh.
Một người sống mãi mãi không đánh bại được một người đã chết.
Trong lòng Ninh Vương, A Tịnh của ngài ấy mãi mãi quan trọng hơn nàng ta.
Nghĩ tới đây Ninh Vương phi không cầm được đau lòng.
“Ta đã nhìn thấy tranh chân dung của Từ Như Tịnh, Cố Lang Hoa đâu có giống Từ Như Tịnh?” Ngực Ninh Vương phi như bị hai hòn đá đè nặng trĩu, khiến nàng ta không thể thở nổi.
Nàng ta không quên được hình ảnh của Từ Như Tịnh, một thứ nữ thông minh, xinh đẹp, trên mặt luôn có một vẻ gì đó u sầu. Cố Lang Hoa đâu có diện mạo như vậy? Cố Lang Hoa không những tính cách liều lĩnh mà còn hay làm loạn.
“Mắt của Cố Lang Hoa và Từ Như Tịnh có chút giống nhau.”
Vương Bá Kiệm cũng là sau mấy lần nghe Ninh Vương gọi, suy nghĩ mãi mới phát hiện Cố Lang Hoa và Từ Như Tịnh giống nhau.
Ninh Vương phi lạnh lùng nói: “Một người mà có điểm giống với người khác cũng là điều bình thường.”
“Nhưng trước nay Vương gia chưa từng nhận nhầm ai là Từ Như Tịnh.” Vương Bá Kiệm nói đến đây thì ngẩng đầu lên.
Đây mới là điều quan trọng.
Vương gia sẽ không bịa đặt, ngài ấy nói giống thì nhất định có điểm giống, huống hồ Vương gia hở ra là giam mình trong thư phòng, vẽ chân dung của Từ Như Tịnh.
Từ Như Tịnh là mỹ nữ hiếm thấy trong kinh đô, điều này ai cũng biết.
Dung mạo của Cố Lang Hoa còn chưa nảy nở hết mà đã rất xinh đẹp rồi, những tiểu thư chạc tuổi như nàng không ai so được với nàng.
Có lẽ là vì vậy nên Vương gia mới nhận nhầm Cố Lang Hoa là Từ Như Tịnh.
Ninh Vương phi cảm thấy ghê tởm như nuốt phải một con ruồi nhặng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Vương gia nhận nhầm nàng ta rồi sao nữa?” Có lẽ là vì vậy nên Vương gia mới ban thưởng ngọc bội cho Cố Lang Hoa, lúc đó nàng ta không biết nên vẫn thúc đẩy nó một cách ngốc ngếch.
Ninh Vương phi nắm chặt tay.
Vương Bá Kiệm thấp giọng nói: “Vương gia vì thế mà sinh bệnh, giam mình trong thư phòng không ra ngoài, còn... chèo thuyền ra giữa hồ tìm Từ Như Tịnh, may mà Bùi Tướng quân hóa trang thành nữ lừa Vương gia quay vào, chuyện này... giờ nghĩ lại ta mới thấy đáng sợ, khi đó nếu người trên thuyền là Cố Đại tiểu thư, thì... không phải Vương gia sẽ đưa Cố Đại tiểu thư về làm Trắc phi sao?”
Ninh Vương nhất định đã làm gì đó không thỏa đáng nếu không Vương Bá Kiệm sẽ không nói những lời như vậy.
Có thể Cố Lang Hoa là muốn vào được Phủ Ninh Vương nên mới dụ dỗ Vương gia, nói cho cùng chuyện của Từ Như Tịnh ai ai cũng biết rồi. Thái hậu nương nương lại thích Cố Lang Hoa như vậy, không chừng hôm nào đó người vui vẻ lại ban hôn thì sao?
Ninh Vương phi đứng lên, đột nhiên thấy choáng váng rồi ngã xuống ghế.
Mặt Vương Bá Kiệm tái mét, lập tức gọi người tới, Ninh Vương phi nói: “Ngươi nói lại cho ta một lần nữa toàn bộ những việc đã làm ở Tây Hạ.”
Vương Bá Kiệm vô cùng ngạc nhiên, sau khi Vương gia hồi kinh không nói cho người những chuyện này sao? Những người đi theo hầu Vương gia cũng không ai tiết lộ nửa lời sao?
Cách lí giải duy nhất là Vương gia cố ý che giấu, vì sao Vương gia lại làm như vậy, hay là sợ Vương phi sẽ nổi giận?
Vương Bá Kiệm nói: “Người đừng quá lo buồn, Vương gia luôn nhớ nhung Vương phi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc... có lẽ chỉ là một chốc bị mê hoặc thôi.”
Như vậy chắc chắn là Cố Lang Hoa đã dùng thủ đoạn gì.
Ninh Vương phi cười lạnh, sớm biết có ngày hôm nay thì nàng ta đã nghĩ cách thúc đẩy chuyện hòa thân cho Cố Lang Hoa, tránh để tai họa xảy ra với Đại Tề.
Vương Bá Kiệm nói: “Bất luận thế nào, Vương phi cũng phải đề phòng, chuyện lần này liệu có phải do Cố Lang Hoa dày công sắp đặt vì muốn để Thái hậu nương nương trách phạt người hay không?”
Vương Bá Kiệm nói rất súc tích.
Nhưng trong lòng Ninh Vương phi lại vẫn mơ hồ. Thái hậu hiện không chỉ trách cứ nàng ta mà còn ghét nàng
ta, có lẽ trong lòng Thái hậu, nàng ta không thể cai quản Phủ Ninh Vương nữa.
Vương Bá Kiệm nói: “Triều đình đã bắt Đường Bân rồi, thần sợ sẽ liên lụy tới Vương phi.”
Cố Lang Hoa tâm địa bất chính, nhất định sẽ nghĩ cách đi điều tra nàng ta, Ninh Vương phi chau mày: “Hiện bên phía Thái hậu nương nương sẽ không bảo vệ chúng ta.”
Trang Vương, lão hồ ly đó thấy tình thế không ổn sẽ không giúp đâu.
Vương Bá Kiệm mắt sáng lên: “Vương phi, chúng ta có thể xin Hoàng hậu nương nương giúp đỡ, Thái tử không còn nữa, Hoàng thượng luôn muốn lập Thái tử, trong cung lại không có con trai khác, bất luận là vị nương nương hậu cung nào mang thai, Hoàng hậu nương nương đều có thể nhận làm con thừa tự.”
Cũng có nghĩa là hiện giờ Hoàng hậu nương nương chính là cơ hội lớn nhất.
Nếu Hoàng hậu giúp bọn họ, bọn họ sẽ có cơ hội thoát nạn.
...
Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu nương nương đang tắm, mấy ngày nay là ngày trăng tròn, theo lí mà nói Hoàng thượng sẽ hạ giá tới đây.
Nhưng mấy năm nay Hoàng thượng tới ngày càng ít.
Đại điện đã từng rất náo nhiệt giờ vắng tanh.
Hoàng hậu mặc xong đồ, sai cung nhân vắt khô tóc rồi mới quay đầu ra dặn dò cung nhân: “Không cần đợi nữa, nghỉ ngơi sớm đi!”
Từ khi Thái tử bị Kim quốc bắt đi, Hoàng thượng đã phong mấy phi tần, còn nhờ Thái hậu và Thái phi chọn vài quý nữ vào cung.
Hoàng thượng muốn trong khoảng thời gian ngắn có thể làm các cung nhân có thai, chỉ cần có người nối dõi là có thể đập tan tình thế bế tắc hiện giờ.
Đáng tiếc là đã mấy tháng trôi qua, vẫn chưa thấy có gì thay đổi.
“Hoàng hậu nương nương, người cũng nên tính toán cho bản thân,” Nữ quan bên cạnh thấp giọng nói, “Nghĩ cách khiến Hoàng thượng tới Khôn Ninh Cung, chỉ cần người mang bầu con nối dõi thì tương lai sẽ không ai dám động vào vị trí của người.”
Hoàng hậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Người của Diệp gia đã vào cung, nói không chừng trong cung sẽ thêm một vị Quý phi nương nương.” Vị trí của Quý phi vẫn còn trống, trong cung lại không có ai phù hợp để ngồi vào vị trí đó, bây giờ Thái hậu nương nương đưa người của Diệp gia vào, với thân phận và địa vị của Diệp gia thì ngồi vào vị trí nào cũng đều là chuyện đương nhiên.
“Vì vậy, người càng nên tính toán cho bản thân mình.”
Hoàng hậu sầm mặt: “Bổn cung không có con nối dõi thì sao có thể tính toán gì. Trước đây Bổn cung đóng cửa không ra ngoài là vì không muốn trở thành con cờ tranh đấu của Thái hậu, Hoàng thượng và Thái tử.” Bà ấy đã sớm biết, trong những người này nhất định có người thua cuộc trước, bà ấy hi vọng đó là Thái tử.
Quả nhiên Thái tử đã thua trong tay Thái hậu.
Người tiếp theo là ai?
Thái hậu và Hoàng thượng còn muốn đấu với nhau bao lâu.
Hoàng hậu xòe tay áo ra: “Bổn cung nghe nói Cố thị y thuật cao siêu, Thái phi uống thuốc của nàng ta xong liền khỏe lên trông thấy, Bổn cung cũng rất tò mò muốn xem Cố thị lợi hại như thế nào.”
Nữ quan thầm vui mừng: “Ý của người là?”
Hoàng hậu nói: “Bổn cung cũng muốn mang thai hoàng tử, nếu Cố thị có thể giúp ta có thai, Bổn cung sẽ trọng thưởng.”
Hoàng hậu nương nương cuối cùng đã nghĩ thông.
Cung nhân vô cùng vui mừng: “Nương nương, chỉ cần người chọn cúi đầu, Hoàng thượng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Hoàng hậu sầm mặt: “Bổn cung biết, mấy năm nay dưỡng bệnh, bệnh của bản cung đã đỡ hơn nhiều, giờ cũng nên từ từ xử lí chuyện hậu cung, nắm bắt những chuyện bên ngoài.”
Cố Lang Hoa đang có tiếng, vậy thì bắt đầu từ Cố Lang Hoa đi!