Dạo Bước Phồn Hoa

Thẩm vấn trong đêm


trước sau

Sau khi âm thanh trong trẻo vang lên.

Trong bóng tối đột nhiên sáng lên vài ngọn đèn, phút chốc toàn bộ phòng giam đều sáng lên.

Phạm nhân trong đại lao cũng vì vậy mà tỉnh giấc, toàn bộ hoạt động đều hướng về phía ánh đèn.

Tiếng dây xích "rầm rầm" như đâm vào xương cốt con người.

Lòng Triệu Nhị chùng xuống, nhìn xung quanh, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn, trong mắt có sự hiếu kỳ, mơ màng và cả sự căm hận.

Người trong phòng giam sẽ hận người ở bên ngoài, Triệu Nhị sớm đã hiểu rõ đạo lí này.

Trong đại lao Bá Châu, hắn cũng thường gặp chuyện thế này, nhưng hắn chưa từng có cảm giác nổi da gà giống bây giờ.

Vì phạm nhân ở đây không biết đã bị nhốt bao lâu rồi, trong lòng không biết đã tích lũy bao nhiêu oán hận.

"Là ai?" Triệu Nhị nhìn về phía đèn sáng, âm thanh vừa rồi phát ra từ hướng đó.

Những người đó càng ngày càng đến gần, lúc đó Triệu Nhị mới thấy rõ.

Năm ba người đi xung quanh, người dẫn đầu mặt trầm như mặt nước, là một nam tử trung niên ba mươi mấy tuổi.

"Ta là Cố Thế Hoành, Đô tri của Hoàng Thành Ti, sao ngươi lại ở đây? Có công văn vào Hoàng Thành Ti không?"

Triệu Nhị gia thở phào nhẹ nhỏm, hắn còn tưởng là nhân vật nào: "Chẳng qua chỉ là một Đô tri nhỏ bé," Nói xong hắn liếc nhìn Đường Bân, "Hôm khác bổn quan lại đến."

Triệu Nhị nói xong thì quay người rời khỏi.

"Đợi đã," Cố Thế Hoành hét lên, "Ngươi nghĩ đây là chỗ nào, ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!"

Triệu Nhị sống lưng vẫn thẳng tấp, thò tay lấy ra lệnh bài của Khôn Ninh Cung, "Nhìn thấy chưa?" Lệnh bài này khiến một số người kinh sợ.

Không đợi Cố Thế Hoành nói gì, Triệu Nhị bỏ lệnh bài vào trước ngực, xoay người nghênh ngang bước ra ngoài.

Chỉ cần nhìn thấy lệnh bài thì sẽ không làm khó hắn, hắn sớm biết là vậy nên mới đến Hoàng Thành Ti.

Hơn nữa, đợi đến khi triều đình bổ nhiệm hắn cùng với Hoàng Thành Ti thẩm tra vụ án Đường Bân, đến lúc đó sẽ thường xuyên ra vào Hoàng Thành Ti, vì vậy đến sớm hay đến trễ thì kết quả vẫn như nhau.

Triệu Nhị bước ra ngoài, phạm nhân trong đại lao cũng bắt đầu chui vào trong góc.

Tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

"Đây là Hoàng Thành Ti, trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng, ngoài Hoàng thượng ra thì không nghe lệnh bất kỳ ai," Cố Thế Hoành lạnh lùng ra lệnh, "Ai xông vào Hoàng Thành Ti thì bắt lại ngay."

Mặt Triệu Nhị lộ vẻ ngạc nhiên, có phải hắn nghe lầm rồi không, lại có người dám bắt hắn: "Ngươi muốn tạo phản phải không? Không nhìn xem ta là ai sao? Ta là cháu của Hoàng hậu nương nương, đến Kinh thành để tra án Đường Bân…"

"Ngươi là vì tra án Đường Bân hay là muốn tìm cách che giấu vụ án này?" Ánh mắt Cố Thế Hoành trầm xuống, mặt trầm như nước, "Lúc nãy ngươi cùng Đường Bân đã nói những gì?"

Triệu Nhị có chút lo lắng: "Không đến lượt ngươi chất vấn bổn quan."

"Tự tiện xông vào đại lao Hoàng Thành Ti đã là tội chết, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn," Cố Thế Hoành nhìn sang tùy tùng bên cạnh, "Bổn triều từ khi có Hoàng Thành Ti đến bây giờ, có chuyện như vậy xảy ra chưa?"

Tùy tùng toát mồ hôi, tất cả mọi người đứng bất động ở đó.

Không có, dĩ nhiên không có.

Cố Thế Hoành nhẹ nhàng nói: "Tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay, ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng."

Họ để người lạ vào đại lao Hoàng Thành Ti, nếu không bắt người đó lại, thì ở trước mặt Hoàng thượng chỉ có con đường chết.

Thân sự quan và sai nha không dám chần chừ, vài người bước về phía trước giữ chặt lấy vai của Triệu Nhị.

"Các người dám," Triệu Nhị hét lên, "Hoàng hậu nương nương hỏi đến, các ngươi sẽ chết chắc…"

Cố Thế Hoành nói, "Hoàng Thanh Ti chỉ nghe lệnh Hoàng thượng, đây là quy tắc của Hoàng Thành Ti, nếu không có quy tắc này thì sẽ không có Hoàng Thành Ti."

Dám khiêu chiến với Hoàng Thành Ti, chính là xem thường hoàng quyền, sẽ không có kết cục tốt.

Nhìn Triệu Nhị bị bắt giữ, Đường Bân trong đại lao trừng mắt.

"Đưa đám người Tả Thừa Ân đến đây." Cố Thế Hoành ra lệnh.

Tất cả mọi người đứng đơ người ở đó, không biết phải làm sao.

Sao bọn họ lại dám đi bắt Tả đại nhân.

Cố Thế Hoành nhìn xung quanh: "Các người đợi thánh chỉ đến hay là đợi bổn quan tự
động thủ?"

Trong nháy mắt, toàn bộ Hoành Thành Ti bất ngờ thay đổi.

Tả Thừa Ân có lỗi trước, không ai dám trái lệnh của Cố Thế Hoành.

Quan tùy tùng lôi Tả Thừa Ân trên giường dậy.

Tả Thừa Ân bị ném trên mặt đất trong đại lao nên tỉnh rượu một nửa, hắn trừng mắt nhìn Cố Thế Hoành, "Cố Thế Hoành, ngươi muốn làm gì? Là ai… ai cho ngươi cái gan này?"

Giọng Cố Thế Hoành lạnh lùng mà chắc nịch: "Hoàng thượng phong ta làm Đô tri, Tả đại nhân quên rồi thì cũng không cần vội, sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi."

"Có người nội ứng ngoại hợp lén vào đại lao Hoàng Thành Ti, bổn quan phải thẩm vấn trong đêm," Cố Thế Hoành từ từ ngồi lên ghế, "Các vị yên tâm, đêm nay là chuyện của Đô tri ta, tất cả mọi chuyện Cố Thế Hoành ta sẽ gánh vác."

Cố Thế Hoành dám làm như vậy, đương nhiên đã phái người vào cung báo tin.

Nếu phản kháng Cố Thế Hoành thì cũng giống Tả Thừa Ân cấu kết người ngoài, đến lúc đó chỉ có con đường chết.

Tùy tùng quỳ xuống: "Thuộc hạ nguyện đi theo đại nhân, tùy đại nhân sai khiến."

Một người quỳ xuống, người bên cạnh cũng lập tức quỳ theo.

Từng người một, hết người này đến người khác.

Cố Thế Hoành đứng đó, nhìn tất cả thuộc hạ trong đại lao đều quỳ xuống.

Thời khắc này, ông mới chính là một Đô tri.

Tất cả thuộc hạ cẩn thận ngẩng đầu lên, bọn họ không ngờ Cố Thế Hoành lại dễ dàng đánh bại Tả Thừa Ân đại nhân như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có ngày này.

Hoàng Thành Ti cứ như thế lặng lẽ đổi chủ.

Không ngờ Cố Thế Hoành lại lợi hại như vậy.

"Đại nhân," Tùy tùng lên tiếng, "Muốn thẩm vấn thế nào."

Cố Thế Hoành hơi nhíu mày: "Các ngươi không biết sao? Phạm nhân trong đại lao nhiều như vậy, người nào không phải do các người thẩm vấn?" Vừa nói vừa nhìn vào đại lao, "Nếu các người thật sự không biết, vậy đem bọn họ ra đây, để bọn họ nói cho các ngươi biết, Hoàng Thành Ti có những hình cụ gì."

Cố Thế Hoành vừa nói xong, đột nhiên trong đại lao truyền ra tiếng ồn ào của dây xích, tất cả phạm nhân dồn về phía trước cửa phòng giam, trong mắt dường như phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Không biết là ai cười trước tiên: "Tả Thừa Ân, ngươi cũng có ngày hôm nay? Trước kia là Thẩm Xương Cát, bây giờ đến ngươi, ha ha."

Tiếng cười trong đại lao vọng lại.

Tả Thừa Ân bỗng cảm thấy ớn lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Thế Hoành, "Ngươi lừa ta, ngươi hãm hại ta… ngươi không được chết tử tế đâu…"

"Tả đại nhân, ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân đi," Cố Thế Hoành nhìn từng phòng giam xung quanh, nhìn những phạm nhân bị giày vò người không ra người quỷ không ra quỷ, "Nghĩ xem ngươi có nên sống trên cõi đời này không."

Món nợ của mỗi người, đều có một ngày phải trả hết.

Nay trước mặt mọi người, trả món nợ đó đi!

Triệu Nhị trừng mắt nhìn quần của Tả Thừa Ân bị rách ra, thịt trên chân hắn bị cắt ra. Cả người Triệu Nhị rung lên: "Ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương, ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương…"

Cai ngục xách miếng thịt quăng lên chân Triệu Nhị, Triệu Nhị cảm thấy âm ấm, dường như miếng thịt đó có thể xuyên qua quần hắn thấm vào trong xương cốt của hắn.

Triệu Nhị hét lên một tiếng, dường như muốn ngất đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện