Từ Cẩn Du nhìn xung quanh cung điện, đường Nữ quan dẫn nàng ta đi ngày càng hẻo lánh.
Từ Cẩn Du muốn mở lời hỏi, nhưng Nữ quan trước mặt đã nói trước: “Từ Đại tiểu thư, người không nghe nói đến chuyện của Cố Đại tiểu thư sao?”
Không đợi Từ Cẩn Du nói, Nữ quan lại nói tiếp: “Không biết là chuyện gì bỗng chốc truyền đi khắp nơi sôi sùng sục,” Nói xong bỗng dừng lại một chút, “Hình như bọn họ đều nói... cha đẻ của Cố Đại tiểu thư thực ra chính là Từ Tam lão gia.”
Từ Cẩn Du rất kinh ngạc người trong cung lại trực tiếp nhắc đến chuyện này trước mặt nàng ta.
Đều nói năm xưa do có người vì mượn quan hệ với Hứa gia để tham gia kỳ thi ân khoa, cho nên mới có quan hệ bất chính cùng Hứa thị để thêm tên vào danh sách kỳ thi ân khoa, người đó chính là Từ Sĩ Nguyên.
Ngay sau đó có một tin tức từ Thái thường Thiếu khanh Đổng gia truyền đến, thái thái của Từ Sĩ Nguyên mời Đổng phu nhân ra mặt làm người bảo lãnh cho Lục gia đến Cố gia cầu thân.
Đối tượng cầu thân chính là Cố Lang Hoa.
Nếu Cố Lang Hoa và Từ Sĩ Nguyên không có bất cứ quan hệ gì thì tại sao Từ Sĩ Nguyên lại thân thiết với Cố Lang Hoa như vậy, còn lo lắng đến hôn sự của Cố Lang Hoa nữa.
Phải biết rằng Cố gia và Lục gia đã từ hôn, một người ngoài xen vào chuyện hôn sự này như vậy không hợp lí cho lắm, không chỉ không hợp lí mà còn trái với quy củ.
Một chuyện xưa nay chưa từng có, bỗng chốc trở thành người người đều biết.
Từ Cẩn Du rất thích người khác bàn luận Cố Lang Hoa như vậy, vậy nên nàng ta không hề ngắt lời Nữ quan, mà còn thấp giọng nói: “Những chuyện như thế này không thể tuyên truyền lung tung được, sẽ làm hỏng danh tiếng của hai nhà chúng ta.”
Nữ quan dường như vẫn không ý thức đến thân phận của Từ Cẩn Du, chỉ nói: “Chỉ e sau này sẽ không có ai muốn nghị hôn với Cố gia nữa.”
Bỗng chốc danh tiếng tan thành mây khói, ai còn dám lấy nàng ta nữa chứ?
Từ Cẩn Du chỉ nghĩ tới đây liền thấy buồn cười, nhưng giả bộ lo lắng buồn phiền: “Tam thúc ta không phải là người như vậy, Cố gia... Cố Lang Hoa phải làm sao đây?”
Cố gia còn cần đến Cố Lang Hoa nữa sao? Có khi nào sẽ dứt khoát đưa Cố Lang Hoa đến Từ gia, đến lúc đó ngay cả tổ mẫu cũng không cho Cố Lang Hoa bước chân vào cửa, Cố Lang Hoa phải làm thế nào?
Lẽ nào cạo đầu lên chùa làm ni cô sao.
Nữ quan yên lặng nói: “Thân phận như vậy sẽ không có được kết quả tốt đâu.” Rồi quay đầu nhìn Từ Cẩn Du, “Từ Đại tiểu thư, người có biết không?”
Biết cái gì?
Biết Cố Lang Hoa từ đó về sau đều không ngẩng đầu lên được trước mặt người khác sao?
Từ Cẩn Du theo bản năng gật đầu, trong lòng vui mừng khôn tả, từ nay về sau sẽ không có ai tranh sủng với nàng ta trước mặt Thái hậu nương nương nữa, còn cả phụ thân, mẫu thân cũng sẽ không nhắc đến Cố Lang Hoa trước mặt nàng ta nữa.
Đối với nàng ta, chuyện Cố Lang Hoa bị hủy hoại như vậy là một chuyện vui bất ngờ to lớn.
Nữ quan nói: “Người biết là tốt rồi.” Sau đó dừng bước lại.
Lúc này Từ Cẩn Du mới hoàn hồn lại, cẩn thận đánh giá xung quanh, đây... đây không phải là tẩm cung của Bình An Trưởng Công chúa sao? Sau khi Bình An Trưởng Công chúa chết, nơi đây cũng gần như bị phế bỏ, Thái hậu nương nương không cho phép ai lui tới.
Từ Cẩn Du nhíu mày: “Đến đây làm gì vậy?”
Nữ quan tươi cười cúi người: “Đúng lúc Hà ma ma bị thương ở đây nên sai người dìu vào đây nghỉ ngơi.”
Từ Cẩn Du sắc mặt khó coi nhấc váy đi vào bên trong: “Thái hậu nương nương đã dặn không cho phép bất kỳ ai lui tới đây, mau dẫn người đến giúp đỡ, đưa Hà ma ma ra ngoài.”
Nếu để Thái hậu nương nương biết được, nhất định sẽ không hài lòng.
Nữ quan không nói gì, chỉ theo chân Từ Cẩn Du đẩy cửa bước vào.
Cửa chính điện bị khóa chặt, bên ngoài điện có một Nội thị đang đứng đó, thấy Từ Cẩn Du đi tới liền lập tức đẩy cửa phòng, “Từ Đại tiểu thư, Hà ma ma ở trong này.”
Từ Cẩn Du đi vào, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, liền thấy Hà ma ma đang ngồi trong góc đó.
Hà ma ma ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mím chặt môi, đôi mắt một màu đen kịt, trong ánh mắt toàn là nỗi sợ hãi, nhìn thấy Từ Cẩn Du không khỏi kích động lập tức tiến lên: “Đại tiểu thư mau cứu nô tỳ, Đại tiểu thư...” Bà ta mới nói tới đây liền nhìn thấy Nội thị đứng trong góc đi tới.
Hà ma ma liền
ngậm miệng lại, bởi vì bà ta biết, chỉ cần nhiều lời một chữ thôi bà ta sẽ phải chịu đựng nỗi đau đơn sống không bằng chết, bà ta không muốn, bà ta không muốn chịu đựng thêm nữa.
Từ Cẩn Du ngẩn người ở đó: “Ngươi bị làm sao? Có phải bị trật chân nên không tiện đi lại không? Đây là...” Tình hình trước mắt hoàn toàn không giống như suy nghĩ của nàng ta.
Nữ quan đi ra ngoài, Nội thị đứng ngoài cửa đóng chặt cửa lại.
Trong đại điện chỉ còn lại ba người, Từ Cẩn Du, Hà ma ma và Nội thị.
Một người tiến lên nói chuyện, hai người còn lại mặt không biến sắc đứng nguyên tại chỗ.
Trong phòng có một chiếc sập gụ, bên cạnh đặt một thùng nước, trên bàn đặt mấy tấm giấy làm bằng vỏ cây dâu, y phục của Hà ma ma đã ướt hết, mấy lọn tóc còn đang nhỏ nước.
Từ Cẩn Du thấy vậy liền hiểu được, vừa rồi Hà ma ma đã bị thẩm vấn, trong cung có rất nhiều thủ đoạn, có thể khiến người ta khai ra sự thật.
Đám người trong cung thường xuyên bàn luận, đều nói rằng Thẩm Xương Cát của Hoàng Thành Ti giết người không thấy máu.
Thực ra cách nói này không ổn.
Kẻ giết người không thấy máu không phải là Thẩm Xương Cát, mà là những Nội thị có thủ đoạn trong cung.
Nội thị nhìn Hà ma ma, Hà ma ma lập tức quỳ xuống, nhìn về phía Từ Cẩn Du run rẩy nói: “Đại tiểu thư. Nô tỳ bị Lục Văn Hiển và Hứa thị đưa tới Từ gia, đến bên tiểu thư, mục đích là để... là để... chăm sóc cẩn thận cho người, để tiểu thư thuận đường xuôi gió ở Từ gia.”
Từ Cẩn Du không khỏi kinh ngạc, nàng ta biết Hà ma ma là do Lục Văn Hiển sai tới, Lục Văn Hiển xảy ra chuyện, tổ mẫu còn nhắc đến Hà ma ma, nàng ta đã hết lòng nói đỡ cho Hà ma ma mới giúp Hà ma ma được ở lại Từ gia.
Điều khiến nàng ta không hiểu là, tại sao Hà ma ma lại nói ra chuyện đó vào lúc này.
Hà ma ma nói: “Đại tiểu thư... nô tỳ sẽ không nhắc đến với người khác, cho dù Hoàng Thành Ti bắt nô tỳ đi thẩm vấn, nô tỳ cũng sẽ giữ mồm giữ miệng, người... hãy nói với bọn họ tha cho nô tỳ đi, nô tỳ đi theo tiểu thư đã bao năm rồi, vẫn luôn trung thành hết mực hầu hạ Đại tiểu thư, không có ai... thương Đại tiểu thư bằng nô tỳ... Đại tiểu thư xin người hãy cứu nô tỳ đi, sau này... nô tỳ sẽ báo đáp Đại tiểu thư.”
Từ Cẩn Du nhìn Nội thị đứng bên cạnh.
Nội thị mặt không biểu cảm, dường như không biết nói điều gì.
Trong phòng chỉ có tiếng cầu xin của Hà ma ma.
Từ Cẩn Du cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, một lát sau Nội thị mới mở miệng: “Từ Đại tiểu thư vẫn chưa rõ sao? Người Hứa thị thực sự quan tâm là tiểu thư chứ không phải là Cố Lang Hoa.”
“Tiểu thư và Cố Lang Hoa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngày hôm đó không chỉ có Từ phu nhân sinh, Hứa thị cũng sinh con.”
Vậy thì sao chứ?
Từ Cẩn Du ngăn chặn trái tim đang đập loạn xạ liên hồi.
“Vậy thì sao chứ?” Từ Cẩn Du hoảng hốt nhìn về phía Nội thị, “Ta cũng không quen biết Hứa thị, rất ít khi nói chuyện với Hứa thị... chuyện của Cố gia thì có liên quan gì đến ta?”
Nội thị nhìn về phía Hà ma ma, “Ngươi dạy dỗ Từ Đại tiểu thư cái gì vậy hả?”
Hà ma ma kéo y phục trước ngực, không ngừng bóp chặt ngón tay rồi lại thả ra, bờ môi tái mét: “Nô tỳ, nô tỳ...”
“Được rồi,” Từ Cẩn Du ngăn cản Hà ma ma nói tiếp, cảm giác sợ hãi đã bắt đầu bao chặt lấy nàng ta, “Bà ta chỉ dạy dỗ ta lễ nghĩa bình thường, Hứa thị và Lục Văn Hiển đưa bà ta tới đây là muốn lấy lòng Từ gia, phụ thân ta là con trưởng Từ gia, Từ gia cho dù có việc gì cũng đều do phụ thân ta làm chủ...”
Từ Cẩn Du nói đến đây, Nội thị liền gật đầu, “Từ Đại tiểu thư cuối cùng cũng hiểu rồi, không sai, tiểu thư cứ nghĩ tiếp đi... cho dù gặp phải tình hình gì cũng đều nói tiếp như vậy.”