Từ Cẩn Du hiện tại hận không thể bỏ lại khay trà, cứ như vậy lao đi.
Đối nàng ta mà nói đây là việc vô cùng nhục nhã.
Dựa vào cái gì muốn dùng Từ gia đến nâng Cố Lang Hoa, nàng ta phải tự mình đi tặng Cố Lang Hoa đồ trang sức.
Nàng vừa đi, chính là đại biểu Từ gia không tin lời đồn này.
Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt Thái hậu, Thái hậu thoạt nhìn giống như ngày thường, trên mặt không có biểu hiện ra quá nhiều tình tự, chính là ánh mắt càng thêm sâu thẳm, bên trong toát ra kiên định, vẻ mặt chân thật đáng tin.
Nhưng mà ở trước mặt Thái hậu, nàng ta không thể không cúi đầu.
Từ Cẩn Du miễn cưỡng ngăn chặn tình tự mâu thuẫn nơi đáy lòng, thấp giọng lên tiếng trả lời: "Tiểu nữ bây giờ sẽ qua, nói với Cố gia đây là Thái hậu nương nương ban ân."
Thái hậu vừa lòng gật đầu.
Từ Cẩn Du buông trà đi theo Trình Nữ quan đi ra ngoài, ra tới cửa đã thấy Nội thị nâng hòm gỗ lim đến. Nữ quan tiến lên đem hòm mở ra, đồ trang sức hồng bảo thạch lớn nhỏ dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, ánh mắt Từ Cẩn Du giống như bị đâm thương, không khỏi cảm thấy vừa chua xót lại đau.
Trình Nữ quan cười nói: "Thái hậu thật đúng là thương Cố Đại tiểu thư, Từ Đại tiểu thư cùng Cố Đại tiểu thư vốn là quen biết, về sau cũng nên thường thường đi lại mới đúng."
Ánh mắt Từ Cẩn Du tán loạn: "Phải, ta cũng cảm thấy như vậy." Nàng gắt gao nắm chặt tay.
...
Thái phi từ trong cung Thái hậu đi ra, lập tức trở lại chỗ ở của mình.
Liễu Tử Dụ đợi đã lâu, nhìn thấy Thái phi lập tức lên đón: "Thái phi nương nương."
"Nhìn ngươi cấp bách này, " Thái phi nén giận liếc mắt nhìn Liễu Tử Dụ một cái, "Như là cùng Cố gia có nhiều giao tình lắm vậy, chẳng qua mới nhận thức vài ngày thôi, cứ như vậy ba chân bốn cẳng lại đây cầu tình, khiến cho người ta khó tránh khỏi hiểu lầm."
Liễu Tử Dụ tiến lên nâng Thái phi: "Con... Chính là... Trong lòng sốt ruột, vạn nhất mấy lời nhàn ngôn toái ngữ này truyền ra, thanh danh Cố gia đã có thể xong rồi."
Thái phi quay đầu thấy trên mặt Liễu Tử Dụ một mạt đỏ ửng, không khỏi kinh ngạc, Tử Dụ không phải là thích Cố Đại tiểu thư chứ?
Thái phi ngồi ở nhuyễn tháp, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tử Dụ: "Thái hậu đã hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào ở trong cung nghị luận chuyện Cố Đại tiểu thư."
Liễu Tử Dụ nhẹ nhàng thở ra.
"Đứa nhỏ ngốc," Thái phi nói, "Con là nhớ thương cô nương người ta đúng không?"
Liễu Tử Dụ hoảng sợ, ngẩng đầu lên, trên mặt Thái phi là vẻ trêu tức tươi cười, "Mẫu thân con còn nhớ thương tìm cho con một tiểu thư dòng dõi thư hương, con tính tình nội liễm, tương lai mới có thể cầm sắt cùng minh*."
*Vợ chồng hòa hợp gắn bó.Nghe nói như thế Liễu Tử Dụ vẻ mặt xấu hổ, ở bên ngoài Thái phi luôn rất ít nói chuyện, riêng tư lại thẳng thắn như vậy.
"Con... Con không có gì."
Thái phi ánh mắt lóe lên: "Ta cũng hy vọng con không có gì, con nha, không thích hợp... Bởi vì đã có người trước con một bước."
Liễu Tử Dụ trên mặt một mảnh ảm đạm, nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần: "Thái phi nói là ai? Ai nhìn trúng Cố Đại tiểu thư."
Thái phi cũng không trả lời Liễu Tử Dụ, mà là chuyển nói: "Mấy đại gia tộc thời Tiên hoàng kia, hiện tại có thể dùng không biết có mấy người... Nhưng Thái hậu nương nương rốt cục hạ quyết tâm phải gạn đục khơi trong."
Ánh mắt Liễu Tử Dụ sáng ngời: "Ngài là nói, Thái hậu nương nương muốn duy trì triều đình, chỉnh đốn quan lại?" Hắn từng muốn thông qua Thái phi hướng Thái hậu nương nương đề nghị, triều đình đã đến lúc phải chỉnh đốn lại nội chính.
Chính là Thái hậu nương nương lại lấy Hoàng thượng đã kế vị, nàng thân là Thái hậu không thể tham chính, dịu dàng cự tuyệt.
Hắn còn tưởng rằng Thái hậu nương nương trơ mắt nhìn Đại Tề cứ như vậy suy sụp.
Thái phi nói: "Tính tình Thái hậu nương nương, chỉ cần làm sẽ làm được." Từ trước Thái hậu không hề động thủ, là bởi vì trong triều đình không có người đáng giá để Thái hậu phó thác, mà hiện tại người này xuất hiện, từ giờ trở đi, Thái hậu chính là chỗ dựa vững chắc cho Cố gia.
Nghĩ đến đây Thái phi nhìn về phía Liễu Tử Dụ: "Con nha, nếu có thể lấy được Cố Lang Hoa cũng là vô cùng tốt, chỉ là... Hai người các con nhất định hữu duyên vô phận, cho nên con cũng không cần nghĩ nhiều, mà là phải lo lắng xem có cùng bọn họ đứng chung một phía hay không."
Liễu Tử Dụ theo bản năng nói: "Ngài nói chính là ai?"
Thái phi nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng là
mùa thu, bà lại cảm thấy bên ngoài một mảnh sinh cơ dạt dào, vì cái gì? Rõ ràng Cố gia chỉ là thương nhân, Bùi gia nhiều nhất cũng chỉ là danh môn vọng tộc, nhưng mà bà lại cảm thấy hai nhà nếu liên thủ, sẽ có lực lượng lay động thời cục. Bà không khỏi nhớ tới lời Tiên hoàng nói, "Xem người không được dùng ánh mắt, phải dùng tâm."
Nếu Tiên hoàng còn ở, sẽ thấy thế nào?
"Ta nói chính là Bùi gia cùng Cố gia."
Là Bùi Khởi Đường, Liễu Tử Dụ nhớ tới bộ dáng Bùi Khởi Đường chăm sóc Cố Đại tiểu thư, nguyên lai... là hắn.
Thái phi nhìn trên mặt Liễu Tử Dụ một bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Con không phải là cũng phát hiện ra hai người bọn họ có gì chứ?"
"Không... Không có." Liễu Tử Dụ lắp bắp nói.
Hắn đã đáp ứng Bùi Khởi Đường tuyệt đối không nói ra, sự tình liên quan đến danh tiết của Cố Đại tiểu thư, cho dù là Thái phi hắn cũng không thể lộ ra.
Liễu Tử Dụ rũ mắt: "Con chỉ là cảm thấy... có chút tiếc nuối, Cố Đại tiểu thư là một cô nương rất không tầm thường."
Thái phi không khỏi lắc đầu, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên: "Đừng nói là con, đổi thành những người khác, chỉ sợ cũng đều muốn, dù sao trước tiên thả ra tin tức chính là Bùi gia, ai cũng đều phải suy nghĩ."
Liễu Tử Dụ hiểu được, đây là chỗ cao minh của Bùi Khởi Đường.
...
Từ Cẩn Du tới Cố gia, lại phát hiện cửa Cố gia đã dừng mấy chiếc xe ngựa.
Nội thị tiến lên thông bẩm, Cố gia lập tức có người ra nghênh đón.
Cố Tam thái thái, Tứ thái thái tiến lên nghênh đón Từ Cẩn Du, trên mặt hai người đều là vui sướng, không có nửa điểm bối rối.
"Thật là không khéo, " Cố Tứ thái thái nói, "Lang Hoa nhà chúng ta đang cùng Quận chúa của Thư vương đi Phủ Ninh Vương tiếp lão thái thái."
Nội thị tươi cười: "Chúng ta chỉ là đến đưa đồ Thái hậu nương nương ban cho, đưa đồ vật này nọ đến là tốt rồi, cũng không phải truyền chỉ, trong nhà cũng không phải làm to chuyện." Nói xong nhìn về phía Từ Cẩn Du.
Từ Cẩn Du có chút sững sờ, trong phòng khách bóng người lắc lư, hiển nhiên là có người chờ ở đó.
Khi nói chuyện, người trong phòng khách bước ra, cư nhiên là Diệp lão phu nhân một đầu tóc bạc.
Diệp lão phu nhân cười nói: "Chúng ta đều đến không đúng lúc, nhưng mà xem ra chờ trong chốc lát người sẽ trở lại."
Diệp lão phu nhân phía sau còn có Mẫn phu nhân cùng Mẫn Giang Thần.
Nhiều người như vậy tề tụ tại Cố gia, chỉ vì Cố Lang Hoa, Từ Cẩn Du trong lòng phẫn hận không nói lên lời.
Nội thị ho khan một tiếng, Từ Cẩn Du mới lấy lại tinh thần: "Thái hậu nương nương nhớ thương Lang Hoa, lúc này mới lệnh ta lại đây nhìn một chút."
Diệp lão phu nhân cười nói: "Ta đã nói mà, Thái hậu nương nương nhất định cũng quản chuyện này."
Nháo ra loại gièm pha này, Cố gia chẳng những không mất mặt, ngược lại nở mày nở mặt.
Từ Cẩn Du đến nhà chính ngồi xuống, không biết như thế nào, nàng luôn cảm giác ánh mắt Diệp lão phu nhân cùng Cố Tứ thái thái luôn dừng trên người nàng.
Từ Cẩn Du bỗng cảm giác cả người không được tự nhiên, nàng đứng lên cáo từ: "Nếu Lang Hoa không ở, ta đi về trước."
Cố Tứ thái thái lại nói: "Từ Đại tiểu thư không bằng chờ một chút, nghe nói bên ngoài người của Hoàng Thành Ti cùng quân của kinh thành đã che phố, đang xem xét từng nhà, chờ bọn họ đi rồi, người lại rời đi cũng không muộn."
Từ Cẩn Du gáy lập tức dựng đứng đứng lên: "Tra từng nhà?"
Cố Tứ thái thái gật gật đầu.
Đây là tác phong từ trước đến nay của Hoàng Thành Ti, chỉ cần có vụ án lớn sẽ đem cả Kinh thành đều lật lên.