Lục Anh ngồi xuống, không vội vã mở miệng nói chuyện, mà lẳng lặng ngồi ở ghế trên, nhìn Lang Hoa.
Sau khi Lang Hoa trị hết bệnh đậu mùa, lúc hắn ở Cố gia gặp nàng, liền cảm thấy nàng không giống trước kia.
Khi đó ở trong lòng hắn, nếu có không giống cũng chẳng qua chỉ là một cọc hôn sự thôi.
Hắn rất sớm đã học được cách bảo hộ chính mình, không trả giá thiệt tình, vĩnh viễn sẽ không bị lạc. Như vậy hắn sẽ không khổ sở, sẽ không bi thương.
Cho nên, hắn dựa theo hắn mưu hoa nhiều năm như vậy, được trưởng bối trong tộc yêu thích, cầu được thư tiến cử trong tộc, bái Minh Tiến sĩ làm thầy, thông qua cuộc thi thư viện, lấy được danh ngạch ân khoa, đến phủ Thái Nguyên nổi danh rồi tới trong kinh.
Đi từng bước một đều là dựa theo an bài của hắn tiến hành.
Duy nhất khác biệt chính là Cố Lang Hoa.
Nghĩ đến đây, Lục Anh liền cảm thấy có một loại thống khổ khiến hắn hít thở không thông.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ bởi vậy mà thương tâm.
Lúc Di nương đi rồi, hắn liền hiểu mình sẽ không bao giờ bởi vì bất luận kẻ nào rời đi mà khổ sở. Phương thức duy nhất có thể chứng minh chính hắn, bảo hộ chính hắn chính là đứng ở đỉnh, trở thành người bề trên, tay cầm quyền, thao túng hết thảy.
Nhưng mà hắn vẫn thích Cố Lang Hoa. Tuy rằng hắn vẫn không ngừng giãy dụa, mong muốn làm cho chính mình bảo trì bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Hắn cảm thấy mình thực buồn cười. Đã lớn như vậy rồi thế mà khi ngồi ở đối diện Lang Hoa, lại bởi vì trong ánh mắt nàng không hề vướng bận hắn liền cảm thấy thương tâm, từng đợt đau đớn giống như thủy triều vọt tới, giống như bao phủ cả người hắn.
"Lang Hoa," Lục Anh nhìn qua, "Có chuyện ta vẫn không nói cho muội."
Lang hoa lẳng lặng nghe, con người là một loài rất kỳ quái, một việc chỉ cần suy nghĩ rõ ràng khi đối mặt sẽ không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn nữa. Có lẽ nàng vẫn chờ đợi chính là giờ khắc này, nàng có thể im lặng nghe Lục Anh nói chuyện, sau đó cho Lục Anh một đáp án.
Lục Anh trầm tĩnh nội liễm, cho dù là kiếp trước cũng không làm được không hề giữ lại hướng nàng biểu lộ tâm sự.
Nàng đã có thói quen khi cùng Lục Anh ở chung sẽ chia sẻ cho nhau vấn đề của mình, nàng không miệt mài theo đuổi tâm tư Lục Anh, cũng sẽ không nói cho Lục Anh quyết định của nàng. Cho nên Lục Anh nói có chuyện gì gạt nàng, nàng cũng không kỳ quái.
Lục Anh nói tiếp: "Cha ta trước khi chết đã nói một câu."
Lục Anh đem những lời Lục Văn Hiển đã nói nói qua một lần, "Ông nói: Hứa thị hại ta... Ta phải... Đi Cố gia... Làm cho... Biết... Đứa nhỏ kia... Là ta... của ta..."
Lang Hoa nghe được sợ hãi nâng mắt lên.
Trên mặt Lục Anh lộ ra vài phần hốt hoảng, ánh mắt hắn mất tự nhiên cúi xuống, lông mi hơi hơi run rẩy. Hắn có thể cảm giác hơi thở mình nóng bỏng xông lên mặt, lòng bàn tay giống như bị đốt cháy, giống như là ngày hôm đó hắn đưa tay đặt ở mũi Lục Văn Hiển.
Cái loại cảm giác bị bỏng này, cái loại kích động cùng đau đớn này, cùng ngày đó giống nhau như đúc.
Lục Anh tiếp tục nói xong: "Vì thế ta đi tra xét bà đỡ lúc ấy đỡ đẻ, lại đi tìm nha hoàn Thu Lan năm đó bị Hứa thị bán đi, ta chỉ có thể khẳng định khi Hứa thị mang thai, cha ta không thể cùng Hứa thị có tư tình. Nhưng mà chuyện Hứa thị mang thai đích xác có kỳ hoặc, ta còn không tra rõ ràng, liền vội vàng đi dự thi, lúc từ trường thi đi ra, ta bệnh ở nhà, tỉnh lại nghe Trình Di nói Hà Hương bị Ninh Vương phi lợi dụng... chuyện Hứa thị cùng Từ Sĩ Nguyên có tư tình truyền ồn ào huyên náo."
"Từ sau khi hai nhà chúng ta từ hôn, Từ Sĩ Nguyên nói qua với ta phải thỉnh người làm người bảo lãnh, giúp ta đến Cố gia cầu hôn thử xem. Lúc ấy ta không để trong lòng, cũng không nghĩ tới Từ Sĩ Nguyên có lẽ có tâm tư khác."
Lục Anh nói tới đây nhịn không được ho khan hai tiếng, hơi thở cũng thoáng dồn dập lên, cả người có vẻ dị thường tiều tụy.
Lang Hoa lập tức phân phó Tiêu ma ma: "Cho người đi lấy thuốc dán trị ho cho Lục Tam gia dùng."
A Quỳnh không dám chậm trễ, vội vã một trận mới làm cho Lục Anh một lần nữa an ổn.
Lúc này Lục Anh bị bệnh, trông như già đi mấy chục tuổi, hơn nữa tâm sự thật nhiều, giống như sẽ bị đánh ngã bất cứ lúc nào.
Thái dương chậm rãi hướng phía Tây hạ xuống, ánh mặt trời
chiếu vào phòng có vài phần thê lương.
Lục Anh miễn cưỡng cong lên bờ môi tái nhợt, ánh mắt sáng quắc nhìn Lang Hoa: "Ta nguyên bản nghĩ, đem chuyện này điều tra rõ ràng mới nói cho muội, như vậy muội cũng không khổ sở... Ta sẽ cùng muội vượt qua chuyện này," nói xong hơi nhếch miệng, "Không nghĩ tới thế sự trêu người..."
Lang Hoa tự nhiên biết Lục Anh nói là ý gì: "Kỳ thật ta cũng không khổ sở, nơi này chính là nhà của ta, chỉ cần tổ mẫu, phụ thân, người nhà đều tốt, ta cái gì cũng không để ý."
Cho nên đây mới là lòng của nàng, hắn chung quy không biết lòng nàng nghĩ gì.
Lục Anh cảm thấy mình là một kẻ thực buồn cười, sau một lúc lâu hắn mới thật cẩn thận nhẹ giọng nói: "Lang Hoa, muội thật sự không nghĩ gả cho ta sao?"
Lang Hoa cùng Lục Anh bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu.
Kiếp trước gắn bó làm bạn, là bởi vì nàng là người mù, không có quyền lợi lựa chọn.
Kỳ thật...
Lang Hoa nói: "Chúng ta đều quá cẩn thận, lại không muốn nói bí mật cho đối phương, tỷ như huynh cùng Minh Tiến sĩ, Từ Sĩ Nguyên, Cố gia chúng ta cùng Thẩm Xương Cát, ta cùng Bùi Khởi Đường. Hai người chúng ta có phương thức ở chung như vậy, chẳng những không thể không giữ lại chút nào giao phó chân tình cho nhau, thời gian dài quá cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi."
"Huynh biết thân thế của ta có kỳ hoặc, ta càng hy vọng huynh lập tức nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau điều tra rõ ràng."
"Mà ta, kỳ thật cũng có thể sớm nói ra tính toán của ta cho huynh. Nhưng mà ta nói không ra miệng, huynh cũng vậy, huynh cũng nói không ra."
"Không có ai đúng ai sai, chỉ là không thích hợp."
Lang Hoa nhìn Lục Anh, trong ánh mắt nàng không hề có do dự. Đúng vậy, nếu không phải kiếp trước Hứa thị làm nàng mù, nàng cùng Lục Anh cũng sẽ không đến với nhau. Bởi vì nàng cuối cùng sẽ không chọn Lục Anh, Lục Anh cũng không nên chọn nàng.
Nàng đã sớm nên đi con đường của mình, không nên bị kiếp trước liên lụy, nàng đã để cho Hứa thị khống chế kiếp trước, không thể lại nối tiếp đến kiếp này, cho nên lần này nàng sẽ nghe chính mình.
Lục Anh cười không ngừng, giống như tại một chỗ nào đó của thân thể có người đang khóc, đây là cảm giác lòng chua xót có từ lâu.
Lục Anh khẽ mỉm cười: "Là bởi vì Bùi Khởi Đường?"
Lang Hoa lắc đầu: "Không phải."
Lục Anh đứng lên, lại cảm thấy cả người đều lay động, từng đợt chóng mặt truyền đến. Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần biến mất, cách hắn càng ngày càng xa, cuối cùng trái tim hắn bị một mảnh hắc ám bao vây chặt chẽ.
Lục Anh cả người ngã xuống, Tiêu Ấp ở cửa lập tức nhào đến nâng.
...
"Lục Anh té xỉu?" Cố lão thái thái nghe được Lang Hoa nói thập phần kinh ngạc, "Đây là có chuyện gì?"
Lang Hoa nói: "Vâng, huynh ấy đang bị bệnh, có thể trên đường đến đây lại bị xóc nảy, Hồ tiên sinh đã châm cứu, lập tức có thể trở về Lục gia."
"Đứa nhỏ này..." Cố lão thái thái không biết nói cái gì mới tốt, bà tận mắt thấy hai đứa trẻ này cùng nhau lớn lên, sau đó đi ngược hướng nhau, sau đó càng chạy càng xa.
"Cũng tốt," Cố lão thái thái thở dài, "Đau dài không bằng đau ngắn."
Lang Hoa nói: "Con đi trước an bài xe ngựa, muộn một chút sẽ tới thỉnh an tổ mẫu."
"Đi thôi," Cố lão thái thái phất tay, "Chúng ta không vội." Từ lúc nháo ra chuyện Hà Hương, bà cùng Lang Hoa còn không có thật tốt ngồi một chỗ nói hai câu, nhưng bà thật hiểu tâm tư của Lang Hoa, đã người một nhà thì là ai cũng phá không được.
Lang Hoa từ phòng Cố lão thái thái đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Mẫn Giang Thần đứng ở trong viện.