Trước câu hỏi của Thường Dụ, Bùi Khởi Đường gật gật đầu.
Thường Dụ suy nghĩ hồi lâu, mới vừa định nói thì Bùi Khởi Đường lại đứng lên: “Không còn sớm nữa, ta cũng phải về rồi.”
Thấy Bùi Khởi Đường muốn đi, sắc mặt Thường Dụ chợt thay đổi, lập tức đứng lên kéo Bùi Khởi Đường lại: “Bùi đại nhân đợi đã, chúng ta nói vài câu nữa.”
Lúc Hàn Chương bước vào nhà nhìn thấy ngay cảnh này.
Thường Dụ tươi cười giữ Bùi Khởi Đường lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ trịnh trọng mà nghiêm túc, không còn bộ dạng tùy tiện nhận lời ban nãy nữa.
Hàn Chương nhíu mày, hắn mới xoay người đi một lát đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong mắt Bùi Khởi Đường cũng có chút hơi rượu, tỏ vẻ không để ý: “Trong nha môn thật sự còn có việc, không thể trì hoãn quá lâu,” Nói rồi hành lễ với Hàn Chương, “Mong Quốc Công gia thứ lỗi, ta xin cáo lui trước.”
Hàn Chương gật đầu.
Bùi Khởi Đường đi về phía cửa, bước chân hơi lảo đảo. Thường Dụ như bắt được tín hiệu gì, lập tức nói: “Bùi đại nhân uống hơi nhiều, đi ra ngoài gặp gió nhất định sẽ say, ta đi đưa ngài ấy đến nha môn, tránh cho trên đường xảy ra bất trắc gì.”
Bộ dạng ân cần của Thường Dụ, khiến cho ánh mắt Hàn Chương hơi nheo lại, tiểu tử Bùi Khởi Đường đúng là cẩn thận kín kẽ, như vậy liền có cơ hội nói riêng với Thường Dụ.
Hàn Chương nói: “Cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi người giải tán đi, đừng để lỡ công vụ ngày mai.”
Vinh Quốc Công mở tiệc mời, có thể đến bây giờ mới giản tán đã là không dễ dàng.
Mọi người vội vàng đứng lên nói cám ơn Hàn Chương, Hàn Chương dẫn người đi ra tửu lầu trước. Phóng người lên ngựa, lập tức liền cảm giác được ở trong góc có người thò đầu ra nhìn sang đây.
Vân Thường thấp giọng nói: “Bùi đại nhân vừa nói, mấy cặp mắt phía sau kia, xin kính nhờ Tướng quân ngài.”
Bùi Khởi Đường là để cho hắn đánh lạc hướng những ánh mắt phía sau kia, hai người bọn bây giờ ai làm việc nấy, những kẻ theo dõi khó tránh khỏi phải chia binh hai đường, Bùi Khởi Đường cũng sẽ càng dễ dàng cắt đuôi đám người này hơn.
Mặc dù Hàn Chương không tình nguyện lắm, nhưng cũng không thể không khen ngợi kế hoạch này của Bùi Khởi Đường quả thật không tệ.
Nếu đã như vậy, hắn đành kéo những ánh mắt kia đi dạo kinh thành vậy.
Hàn Chương nói: “Đến Hoàng Thành Ti trước, rồi đến phủ Hình bộ Thị lang.”
Đi như vậy, là vòng đến quá nửa kinh thành rồi.
Vân Thường đau lòng thay những ánh mắt kia, quá nửa đêm rồi, không biết có mấy người đi rách cả giày, có điều nghĩ lại, nên khiến cho người ta đau lòng phải là Tướng quân mới đúng.
“Tướng quân,” Vân Thường thấp giọng nói, “Ngài cứ để cho Bùi Khởi Đường an bài như vậy... có phải hơi cho hắn thể diện quá không?”
“Ngài đi rồi, nhưng hắn có thể quay đầu lại đến Cố gia, đi tìm Cố Đại tiểu thư.”
Vân Thường không nhịn được lầm bầm.
Nói thế nào Cố Đại tiểu thư cũng là nghĩa muội của Quốc Công gia, chúng ta không thể tiền mất tật mang, từ trong đáy lòng hắn rất thích Cố Đại tiểu thư, sự yêu mến bao bọc của Tướng quân đối với Cố Đại tiểu thư thì càng không cần nói rồi.
Từ khi Cố Đại tiểu thư trở về kinh, Tướng quân rất ít đến Cố gia, bởi vì Cố Đại tiểu thư trưởng thành rồi, nghĩa huynh nghĩa muội cũng phải chú ý có chừng có mực, tránh sinh ra tai tiếng gì không tốt. Tướng quân còn để ý như vậy, dựa vào cái gì mà để cho Bùi Khởi Đường muốn làm gì thì làm?
Hàn Chương dĩ nhiên biết rõ tâm tư của Bùi Khởi Đường, nhưng bây giờ hắn ta làm mọi chuyện thoả đáng cả, hắn cũng không thể không để ý đại cuộc.
Tiểu tử này nếu như có thể dùng hết tâm tư trên triều đình, nói không chừng thật sự có thể làm ra chút chuyện lớn.
“Đi thôi,” Hàn Chương phân phó Vân Thường, “Đến Hoàng Thành Ti.”
Hàn Chương thúc ngựa đi trước, Vân Thường không dám nói gì nữa, lập tức đi theo.
...
Từ Sĩ Nguyên ngồi trong phòng, đốt lư hương, từ từ gảy đàn, tiếng đàn dễ nghe vang lên dưới tay ông ta.
Tất cả đều ở trong lòng bàn tay ông ta.
Công tử không cần ra mặt, chỉ cần ông ta thu xếp, là có thể phong bế chân Hoàng hậu, cắt đứt chân Ninh Vương phi, không để các nàng lại giở trò gì nữa.
Sau khi Ninh Vương phi bị giam vào đại lao, liền không có chút tin tức nào, chỉ có người hoàn toàn tuyệt vọng mới ngoan ngoãn chờ chết, bởi vì nàng ta biết, giãy giụa nữa sẽ liên lụy đến Ninh Vương.
Thái hậu giữ Ninh Vương ở lại Từ Ninh
Cung không thả ra, chính là ý như vậy.
Ninh Vương phi sống hay chết, phải xem ý của Thái hậu.
Kết cục bên này coi như đã định rồi.
Bây giờ khiến cho ông ta để ý chính là Cố gia. Chỉ cần Cố gia nhận lấy lễ vật của Chu Tứ, ông ta và Cố Lang Hoa sẽ có cơ hội nói chuyện.
“Lão gia,” Quản sự tiến lên phía trước nói, “Chu Tứ ra khỏi Cố gia rồi, đang tiến vào khách sạn chúng ta an bài lúc trước.”
Từ Sĩ Nguyên ngước mắt lên.
Ông ta và Chu Tứ đã ước định, nếu như chuyện có biến sẽ đến nhà trọ nghe tin tức.
Quản sự thấp giọng nói: “Xem ra Cố gia không tin tưởng lời hắn ta, vậy phải làm sao đây?”
Ánh mắt Từ Sĩ Nguyên hơi trầm xuống, phân phó Quản sự: “Dẫn Chu Tứ tới, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Chu Tứ đã tỉnh rượu, đứng trước mặt Từ Sĩ Nguyên nói hết mọi chuyện một lượt: “Cố Đại lão gia xem ra rất tốt, đã tin lời ta nói rồi, nhưng Cố Đại tiểu thư đó.... thì... không biết tại sao, trực tiếp phân phó hạ nhân Cố gia tiễn ta ra cửa, ta cũng không nhìn thấy Cố Đại lão gia nữa.”
“Kỳ quái, chẳng lẽ Cố Đại tiểu thư là người quản lý gia đình ở Cố gia?”
Chu Tứ liếm môi một cái, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc mình nói sai câu nào, chọc cho Cố Đại tiểu thư mất hứng.
Từ Sĩ Nguyên lại hiểu rõ.
Cố Lang Hoa đã biết tất cả câu chuyện rồi, chỉ là không muốn tiếp nhận người “phụ thân” như ông ta đây.
Có phải là bởi vì Cố Lang Hoa đã đoán được cả ngọn nguồn câu chuyện không?
Hoặc là nàng chỉ không muốn tiếp nhận sự thực rằng nàng không phải là huyết mạch của Cố gia mà thôi.
“Cố Đại tiểu thư còn kêu ta chuyển lời với ngài,” Chu Tứ hắng giọng một cái, nói lại lời của Cố Lang Hoa không thiếu một chữ, “Ông ta là mệnh quan triều đình, hiện nay lại ở kinh thành, nếu muốn làm chuyện lớn gì có thể quang minh chính đại mà làm, đừng có lén lút giấu giấu diếm diếm như vậy, Cố gia chúng ta cũng không phải nha môn, không cần tới nơi này tố giác...”
Từ Sĩ Nguyên có thể tưởng tượng được vẻ mặt khinh thường của Cố Lang Hoa khi nói mấy lời này.
Chẳng những không chấp nhận ý tốt của ông ta, hơn nữa còn bài xích mọi hành động của ông ta như vậy.
Chu Tứ không nhịn được nói: “Đại nhân, chúng ta phải làm thế nào?”
Nếu như trong chuyện này, ông ta không động thủ, như vậy ở trong lòng Cố Lang Hoa, ông ta sẽ biến thành hạng người vô dụng chỉ dám rúc sau lưng Cố Thế Hoành ngó dáo dác.
Ông ta tự nhiên không thể như vậy.
Làm một người phụ thân cảm thấy áy náy trong lòng, việc ông ta có thể làm chính là khoan dung với con gái, nghĩ đủ cách để lấy được sự thông cảm của nó.
Thế cục của Thái Nguyên và Chân Định hiện nay vốn đã thúc giục ông ta bày ra lập trường.
Từ Sĩ Nguyên phân phó Chu Tứ: “Ngươi ở lại nhà, chỉ cần bên ngoài có động tĩnh, liền theo ta đến Hình bộ.”
Quản sự dẫn Chu Tứ đi thu xếp chỗ ở.
Phụ tá tới nói: “Lão gia, cứ như vậy, không phải chúng ta đang giúp Cố gia sao?”
Từ Sĩ Nguyên chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ, “Có lẽ vậy.” Ông ta nhớ lại lời của công tử.
Công tử nói, chưa chắc ông ta đã có thể nắm Cố Lang Hoa trong lòng bàn tay.
Quả nhiên ứng nghiệm.
Chẳng trách công tử lại coi trọng hành động của Cố Lang Hoa như vậy.
Ông ta cũng càng thêm tin tưởng những lời Hứa thị nói liên quan tới Cố Lang Hoa kia, Cố Lang Hoa là nữ nhân còn khó đối phó hơn Thái hậu.
Nếu như người này ở bên cạnh công tử thì sẽ thế nào?