Tiêu ma ma rón rén lui ra ngoài.
Lang Hoa ngồi ở trên ghế gấm nhìn Bùi Khởi Đường.
Nàng nói có cảm giác quen thuộc, cũng không phải là bởi vì nàng và Bùi Khởi Đường tiếp xúc với nhau lâu, cho nên mới cảm thấy quen thuộc, mà là như có đoạn trí nhớ bị chôn giấu rất sâu, thỉnh thoảng bị lật ra, lộ ra màu sắc sáng rõ bên trong.
Hắn nằm ở nơi đó, mặt mày giãn ra, lộ ra sự trẻ trung mà thiếu niên nên có, thời gian dường như ngừng lại trong chốc lát.
Cảnh tượng mơ mơ hồ hồ trong trí nhớ của nàng, cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Hình như cũng là lúc còn trẻ, hắn tựa vào thân cây hạnh, gió thổi cánh hoa màu hồng rơi đầy vai hắn, hắn ngẩng mặt lên, cặp mắt lóng lánh như sao, cười nhìn nàng: “Muốn xem con chim non kia không? Ta lấy xuống cho muội nhé?”
Trêu chọc chim non dưới tàng cây hạnh.
Kiếp trước nàng luôn cho rằng đó là hồi ức giữa nàng và Lục Anh, mỗi lần nhắc tới trước mặt Lục Anh, Lục Anh đều sẽ nói, đó là giấc mộng của nàng.
Nếu như tất cả đều không phải là mộng thì sao.
Lang Hoa muốn đưa tay ra sờ khuôn mặt hắn, xem xem sự thật và trong mơ có trùng hợp với nhau không, tất cả không phải là nàng suy đoán vô căn cứ, mà là chuyện thực sự tồn tại.
Ánh mắt hắn từ từ mở ra, mơ hồ rồi sau đó lập tức trấn tĩnh lại. Đôi mắt này cho dù là bao nhiêu năm sau, cũng đều có thể trong suốt như trước.
Hắn hơi kinh ngạc, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, hõm cổ đầy mồ hôi, dường như có thể soi ra bóng dáng nàng, chiếu vào vẻ mặt nàng lúc này. Mặc dù nàng có chút mờ mịt, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ ưu tư nồng đậm như mực, hồi lâu nàng khẽ cười, dường như cả gian phòng cũng sáng lên theo.
Bùi Khởi Đường không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng nhẹ, tựa như sợ sẽ quấy rối đến nàng, lại tựa như tất cả trước mắt đều là sương mù trước khi ánh nắng mặt trời dâng lên, nhẹ nhàng thổi sẽ tản ra.
Cho nên cả người hắn giống như con tò he động cũng không động, cứ như thế đối mặt với nàng.
Cho đến khi trong phòng truyền tới tiếng ríu ra ríu rít của Thanh Thanh, Lang Hoa mới hoàn hồn lại, thấy ngón tay mình đang đặt ở trên đuôi lông mày của Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa như bị lửa đốt, lập tức rụt tay lại. Ý thức được chuyện gì xảy ra, gò má Lang Hoa lập tức đỏ lên. Không ngờ nàng thật sự đưa tay ra phác họa theo mi mắt hắn.
Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng rì rầm một câu, âm cuối dễ nghe phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“Huynh đang nói cái gì thế?” Lang Hoa để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, hỏi như bình thường, như thế có thể tỏ ra nàng không mất tự nhiên gì cả.
“Không phải mỗi người đều có thể làm cho thời gian bình thường, an tĩnh lại,” Bùi Khởi Đường nhìn nàng, trong mắt hắn ôn hòa mà sạch sẽ, “Không tranh đấu, không cừu hận, không quan tâm giàu sang phồn hoa, trở lại hình dáng vốn có lúc ban đầu, chính là chân như, tự tính, pháp thân, thực tướng…. sống như ta muốn, lòng như ta mong, bây giờ ta biết, ta cũng có thể như vậy. Lang Hoa, chỉ cần muội có thể ở bên cạnh ta, ta liền có thể tìm được chân tâm của ta.”
Hắn ngượng ngùng nhưng lại ung dung, nụ cười tươi đẹp khiến cho nàng không rời mắt được.
Lang Hoa nói: “Ta luôn cảm thấy ta đã gặp huynh, có lẽ là trong mộng.”
Nghe được câu này, cả người Bùi Khởi Đường khẽ run lên.
Ý trời khó dò, có lẽ ở tương lai không xa, nàng cũng có thể nhìn rõ chân tâm của mình.
Lang Hoa đứng lên, trên mặt còn chưa hết đỏ: “Huynh nghỉ ngơi sớm đi, sớm ngày mai còn phải lên nha môn.”
Lang Hoa đi ra ngoài.
Bùi Khởi Đường vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, A Quỳnh đã đẩy cửa ra, mùi mưa tuyết lập tức xông vào phòng.
Mùa đông năm nay hình như tới sớm hơn.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy chậu than trong tay nha hoàn.
Đốt than xong, trong phòng rất nhanh liền ấm áp.
Nha hoàn rót ly trà nóng đặt trên bàn nhỏ, hơi nóng bốc lên lan tỏa trong phòng.
Dù mùa đông tới sớm, nhưng cũng không giá rét.
Bùi Khởi Đường thoải mái nhắm hai mắt lại.
Năm tháng tĩnh lặng, không gì hơn lúc này.
...
Trong cung ngoài cung, trên trên dưới dưới đều bận rộn, chỉ vì Hoàng thượng muốn đi săn.
Đi săn, nào có đi vào mùa này, trời đã lạnh rồi, nhất là trận mưa cả ngày cả đêm kia, rơi xuống mang theo toàn băng lạnh, vốn tưởng rằng hứng thú của Hoàng đế sẽ giảm đi, không ngờ Hoàng đế lại hạ lệnh hành trình không thay đổi gì.
Liễu Tử Dụ hắt hơi mấy cái, túm chặt quần áo trên người: “Con
thế này thì thôi không đi nữa nhé!”
“Con làm sao có thể không đi chứ,” Liễu phu nhân sửa sang lại đai lưng của con trai, “Lưu tướng và mấy vị công tử nhà Thượng thư đều đi, hai vị Thế tử của Trang Vương, Thư vương, không ai không đi cả, Hoàng thượng lâu lắm không đi săn rồi, dù thế nào con cũng phải đi theo ứng phó chút, làm cho Hoàng thượng vui vẻ.”
Liễu Tử Dụ không khỏi than thở.
Mẫu thân thật đúng là hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, thật sự cho là bây giờ là thời hoàng kim phồn hoa sao?
Thay xong quần áo, Liễu Tử Dụ ra khỏi phủ đi tìm Bùi Khởi Đường trước.
Bùi Khởi Đường mặc quân trang, khiến cho vóc người càng thêm cao lớn, ngón tay nhẹ đỡ đoản kiếm bên hông, lập tức toát ra khí thế uy vũ.
Thấy Liễu Tử Dụ tới, Bùi Khởi Đường cầm lấy cung đen ném cho Liễu Tử Dụ: “Cây cung này cho ngươi, dùng thuận tay hơn cung ngự ban đấy.”
Liễu Tử Dụ cười khổ, cho dù là cho hắn Thần Tí Cung, hắn cũng không bắn nổi một con thỏ.
Liễu Tử Dụ thấp giọng nói: “Nếu như săn bắn về rồi, mà bên phía Trang Vương vẫn không có động tĩnh, ngươi phải làm thế nào?”
“Sẽ không đâu,” Bùi Khởi Đường nói, “Nhân lúc Hoàng thượng săn thú, chúng ta phải phái thêm người dò xét.”
Liễu Tử Dụ gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Hai ngày nay ngươi đi theo ta ra ngoài, nghe tin tức khắp nơi.”
Liễu Tử Dụ là một người không thích ra ngoài, có điều hắn càng không quen từ chối người khác, nếu Bùi Khởi Đường đã nói như vậy, nhất định là có chút đạo lý, nghĩ tới đây, hắn gật đầu nhận lời.
Bùi Khởi Đường không khỏi than thở trong lòng, khó trách Lang Hoa nói, người giống như Liễu Tử Dụ, nếu bây giờ không chú ý một chút, tương lai nói không chừng cũng sẽ bị người khác hãm hại.
Cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng sẽ không giấu diếm Liễu Tử Dụ.
Bùi Khởi Đường nói: “Kêu ngươi theo ta ra ngoài, như vậy thì, bất luận nam nữ nhìn thấy đều sẽ ngại vì đã không dày công chưng diện.”
Liễu Tử Dụ không hiểu.
Bùi Khởi Đường liếc mắt nhìn áo khoác trên người Liễu Tử Dụ: “Áo choàng thêu chỉ bạc này của ngươi không dễ có, nhất là cái túi thơm này của ngươi, bây giờ muốn nhờ người đi mua, cũng không chắc có thể gom đủ hương liệu bên trong.”
“Vật đi theo người, ngươi nói nó đắt, nó liền đắt. Ngươi thích rồi, đeo đến ngự tiền, sẽ càng có nhiều người làm theo, giá trị mới có thể cao hơn.”
Lúc này Liễu Tử Dụ mới chợt hiểu ra.
Hai người phóng người lên ngựa, mới vừa đi đến gần nửa kinh thành, đã có mấy thanh niên trẻ tuổi cũng đi theo.
Trên đường phố giữa kinh đô, nhóm người trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy qua lại như con thoi.
...
Tin tức truyền đến Phủ Trang Vương.
Từ Cẩn Du đang làm khách trong phòng Tề Ngọc Hoàn, mấy người thảo luận áo quần mặc ngày mai, nghe được đám người Bùi Khởi Đường mặc đẹp đẽ như vậy, trái tim Tề Ngọc Hoàn giống như bị nung nóng lên.
“Từ muội muội,” Tề Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, “Muội ở trong cung nghe được nhiều tin tức, các nữ quyến chuẩn bị mặc gì đi thế?”
Từ Cẩn Du dường như bị hỏi ngớ ra, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nghe nói chuẩn bị mấy bộ quần áo, dù sao lúc săn thú chúng ta cũng chỉ ở bên cạnh xem, không cần tốn công sức sắp xếp nhiều làm gì,” Nói tới chỗ này dừng một chút, “Quận chúa không cần ưu sầu, không phải Cố Đại tiểu thư đã tặng cho người bộ y phục người Hồ sao, Quận chúa mặc bộ quần áo đó là được.”
Tề Ngọc Hoàn trợn mắt lên, “Ai nói Cố Lang Hoa tặng ta y phục người Hồ?”
Lần này đổi thành Từ Cẩn Du kinh ngạc: “Không có sao? Vậy… chắc là ta nhớ nhầm rồi, Quận chúa đừng để ở trong lòng.”